Bọn họ ngây ngốc đứng đó, để mặc dòng người đi qua bên cạnh, Chu Xuân Mai nhìn về phía tiểu cô nương đó, nàng phát hiện tiểu cô nương tương tự với nữ nhi của nàng lúc nhỏ, y phục này cũng là của nữ nhi, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, không đứng được vững.
Đại Liễu vội vàng đỡ lấy Chu Xuân Mai sắp muốn té xỉu, hắn vội vàng nhìn về phía Chu Phàm:
- A Phàm, thế này rốt cuộc là sao?
- Còn không mau nói rõ ràng đi.
Sắc mặt Chu Nhất Mộc cũng trở nên nghiêm túc.
Chu Phàm cười khổ một tiếng, hắn chỉ có thể nói ra lý do đã bịa ra lúc trước, sau khi nói xong lại vẻ mặt áy náy nói:
- Xin lỗi, đều là ta chiếu cố Tiểu Liễu không tốt, mới khiến nàng biến thành như vậy.
Cho dù chuyện này không có bao nhiêu liên quan tới hắn, nhưng Chu Phàm vẫn gánh trách nhiệm lên người mình.
Sau khi nghe xong, mọi người cũng không biết nên là phản ứng gì, bọn họ không ngờ Tiểu Liễu lại trúng nguyền rủa, biến thành tiểu hài tử.
- Nữ nhi của ta...
Chu Xuân Mai khóc lên đi tới muốn ôm Tiểu Liễu, nhưng Tiểu Liễu căn bản không nhận ra nàng, khiến Tiểu Liễu sợ tới mức trốn tới phía sau Chu Phàm, không dám thò đầu ra nữa.
- Thẩm thẩm, Tiểu Liễu không nhận ra bất kỳ ai, hơn nữa nguyền rủa của nàng ta vẫn chưa biết sẽ thế nào, ngươi không thể tiếp cận nàng.
Chu Phàm cũng không dám xác nhận Tiểu Liễu có nguy hiểm hay không, trên người hắn có dán Cấm Tà Phù, lại có phản ứng hơn người, cho nên mới không quá sợ hãi.
Nguyền rủa của Tri Tử Hạt sẽ không lây nhiễm, nhưng nói không chừng Tiểu Liễu này đã không phải nhân loại, vạn nhất là quái quyệt, tổn thương tới người ta thì sao?
Chu Phàm vẫn phải xác nhận thêm một chút.
Đại Liễu nghe thấy Chu Phàm nói như vậy, vội vàng giữ lấy Chu Xuân Mai, không để nàng đi tới.
Chu Xuân Mai khóc thét lên, nàng vừa khóc vừa mắng:
- Chu Phàm, tên vương bát đản này ngươi, ngươi không phải người...
- Ngươi làm hại nữ nhi của ta đến thảm...
Quế Phượng và mẹ của Sầu Hầu vội vàng lên tiếng trấn an nàng.
Chu Phàm không nói gì để mặc nàng ta mắng mình.
Qua một hồi lâu, mắt thấy đã có xu thế tụt lại với đội ngũ, mới do Quế Phượng và mẹ của Sầu Hầu dẫn Chu Xuân Mai đã thất hồn lạc phách tiến về phía trước.
- A Phàm, Tiểu Liễu bây giờ còn nguy hiểm không?
Đại Liễu nhìn nữ nhi đã biến thành tiểu hài tử của mình, trên mặt hắn lộ ra vẻ bi thống nói.
- Tạm thời cho thấy, chắc không có nguy hiểm, Đại Liễu thúc, ngươi trước tiên cứ để nàng theo ta một đoạn thời gian, ta xem thế nào đã.
Chu Phàm lên tiếng trấn an.
- Được rồi, ngươi chiếu cố tốt Tiểu Liễu, đừng để nàng lại xảy ra chuyện.
Đại Liễu nghĩ nghĩ một chút nói, Chu Phàm hiện tại hiểu về quái quyệt hơn bọn họ, chỉ có thể nhờ hắn.
Về phần chuyện Tiểu Liễu biến thành tiểu hài tử, Đại Liễu cũng không trách cứ Chu Phàm, dẫu sao ở dã ngoại luôn sẽ có đủ loại bất ngờ, Tiểu Liễu có thể nhặt về một cái mạng đã tốt lắm rồi.
Nếu nói có chỗ hối hận, vậy chính là lúc trước không nên để Tiểu Liễu ở lại cùng Chu Phàm, có điều hiện tại nói nhiều cũng có ích lợi gì?
Đại Liễu lắc đầu, hắn nhìn Tiểu Liễu bên cạnh Chu Phàm, thử nói mấy câu với Tiểu Liễu, nhưng Tiểu Liễu chỉ ngơ ngác nghe, không đáp lại.
Đại Liễu thở dài rời đi.
Chỉ chốc lát sau, Chu Xuân Mai khôi phục lại một chút cảm xúc lại đi tới, nàng nhìn Tiểu Liễu, hỏi:
- Tiểu Liễu ngươi còn nhận ra ta không?
Nhưng Tiểu Liễu chỉ nhìn Chu Phàm, không lắc đầu cũng không gật đầu.
- Tiểu Liễu, nàng là mẹ ngươi, mau gọi mẹ đi.
Chu Phàm giới thiệu cho Tiểu Liễu, nói. Tiểu Liễu không phải không biết nói chuyện, chỉ là ít nói.
Trên mặt Tiểu Liễu lộ ra vẻ do dự, vẫn gọi một tiếng 'Mẹ' với Chu Xuân Mai, nhưng vẻ mặt nàng lộ ra có chút bình thản, nàng dường như không biết hàm nghĩa của mẹ.
Hai mắt Chu Xuân Mai rơi lệ,
- Tiểu Liễu, ngươi đừng sợ, mẹ ở đây, ngươi tới đây mẹ dẫn ngươi về nhà...
Tiểu Liễu lại chỉ dùng tay nắm chặt áo Chu Phàm, không muốn đi.
- Thẩm thẩm, chờ Tiểu Liễu không có vấn đề rồi...
Chu Phàm không nhịn được mở miệng nói.
- Nữ nhi của ta có thể có vấn đề gì, nàng không có vấn đề gì cả.
Chu Xuân Mai tức giận lườm Chu Phàm, quát
- Cho dù nàng có vấn đề gì, trúng nguyền rủa gì, ta cũng không sợ, ngươi trả lại nữ nhi cho ta.
Chu Xuân Mai nói xong đi tới ôm lấy Tiểu Liễu, nhưng Đại Liễu kéo nàng lại, trầm giọng nói:
- Ngươi ầm ĩ đủ chưa? Ngươi không sợ, nhưng Tiểu Liễu xảy ra vấn đề gì, ngươi biết xử lý thế nào? Ngươi có phải muốn hại chết Tiểu Liễu không?
Đối mặt với trách cứ của trượng phu, Chu Xuân Mai ngươi khóc to, cũng không dám đòi mang Tiểu Liễu đi nữa, nàng xoay người bước đi.
Đại Liễu chỉ nhìn Tiểu Liễu, hắn vội vàng đuổi theo thê tử của mình.
Chu Phàm thở dài, trong lòng hắn có chút khó chịu.
- A Phàm...
Tiểu Liễu nghe thấy người khác gọi Chu Phàm như vậy, nàng cũng gọi theo,
- Cái gì là mẹ?