Chu Phàm biết Tiểu Liễu hiện tại không hiểu gì, hắn chỉ có thể thấp giọng giải thích cho nàng.
Khi mặt trời lặn, đội ngũ di chuyển cuối cùng cũng thuận lợi tới xích đạo, trong đội ngũ vang lên từng tiếng hoan hô.
Nơi khó đi qua nhất đã bị bọn họ vượt qua rồi, thuận theo xích đạo một mực đi tiếp, có thể tới thôn mới ở Phần Cốc Địa.
Đến xích đạo mới, ba thôn đang di chuyển bắt đầu hạ trống hạ trại.
Chu Phàm dắt Tiểu Liễu cảnh giới tuần tra ở ngoại vi, hắn không thể để Tiểu Liễu giống như tiểu hài tử rời khỏi tầm mắt của hắn.
Đây không chỉ là yêu cầu của Hoàng phù sư, trên thực tế Chu Phàm cũng lo lắng, dẫu sao hiện tại lai lịch của tiểu cô nương này đúng là có chút cổ quái, Chu Phàm cũng không nói chắc được quan hệ của nàng và Tiểu Liễu.
Chỉ có chờ hỏi Vụ mới có thể xác nhận rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là số lần hôm nay tiến vào Khôi Hà Không Gian đã dùng rồi, sợ rằng phải chờ tới ngày mai mới được.
Đến giờ ăn cơm, Chu Phàm giao nhận với người khác, mới dẫn theo Tiểu Liễu trở về ăn cơm.
So sánh với biến hóa của Tiểu Liễu, biến hóa của Lão Huynh ngược lại không khiến bọn Chu Nhất Mộc cảm thấy quá ngạc nhiên.
Khi ăn cơm, phu phụ Đại Liễu hỏi han ân cần tiểu cô nương, bảo nàng ăn nhiều một chút.
Chu Phàm chỉ nhắc nhở hai người tận lực đừng đụng vào Tiểu Liễu, còn lại thì không sao.
Vốn Chu Phàm còn lo lắng vạn nhất Tiểu Liễu này không ăn cơm thì làm sao bây giờ?
Nhưng lo lắng của hắn dư thừa, sức ăn của tiểu cô nương rất tốt, nàng một phát ăn chín bát cơm. . .
Sức ăn lớn tới khiến mọi người trố mắt cứng họng.
Hốc mắt Chu Xuân Mai lại đỏ lên, cảm thấy nữ nhi của mình rất đáng thương.
Chu Phàm thầm nghĩ có lẽ là bởi vì vừa phá kén mà ra, có điều khi nàng đi theo Chu Phàm một mực không kêu đói.
Sau khi ăn xong, Chu Phàm lại mang theo Tiểu Liễu rời khỏi đi tuần tra.
Đến gần đêm khuya, Tiểu Liễu đã ngủ trên lưng Chu Phàm.
Chu Phàm không tiếp tục tuần tra nữa, mà là mang theo nàng trở lại lều trại.
Chu Phàm đặt Tiểu Liễu trên giường, đắp chăn cho nàng.
Chu Phàm bắt đầu uống Lãnh Diễm Tửu tu luyện Viêm Dương Khí, khi tu luyện, hắn cũng không quên đặt một bộ phận sự chú ý ở trên người Tiểu Liễu.
Dưới đèn đuốc mờ nhạt, Tiểu Liễu ở trên giường lật người, nàng đang ngủ say chậc lưỡi thở hắt ra một hơi, không trung bỗng nhiên ngưng kết ra từng đóa hoa nhỏ hư ảo màu vàng.
Hoa nhỏ nháy mắt đã biến mất, nhưng Chu Phàm vẫn nhìn thấy.
Hắn hơi biến sắc, dừng tu luyện Viêm Dương Khí.
Tiểu Liễu lại hít sâu rồi thở ra, từng đóa hoa nhỏ màu vàng nở rộ, cho đến khi tiêu tán.
Chu Phàm trầm mặc nhìn Tiểu Liễu thổ khí sinh hoa, hắn lại lấy ra Trắc Quyệt Phù, dán lên trên người Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu lúc lần thứ ba thổ khí sinh hoa vàng, Trắc Quyệt Phù không có dấu hiệu bốc cháy.
Chu Phàm thở phào.
Nhưng chuyện Tiểu Liễu khi ngủ thở ra hoa không thể để người ta biết.
Chu Phàm đi lại một lúc, hắn lấy ra một tấm chiếu, trải lên trên mặt đất lẩm bẩm:
- Vụ, giúp ta tiến Khôi Hà Không Gian, cho ngươi hai con sâu xám nhỏ...
Nhưng đợi một lúc, hắn vẫn không thể tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Chu Phàm chỉ có thể thở dài, xem ra là một ngày chỉ có thể vào một lần, hắn chỉ có thể từ bỏ cách làm này, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, khi Chu Phàm rời giường, Tiểu Liễu đã ngồi bên giường, ngơ ngác nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm cười cười với nàng, Tiểu Liễu đại đa số thời gian đều sẽ đang ngẩn người, thỉnh thoảng mới mở miệng nói chuyện, nàng dường như đang nghĩ gì đó, lại dường như gì không nghĩ gì cả.
Sáng sớm doanh địa lâm thời biến thành một mảng bận rộn, không bao lâu sau, bọn họ bắt đầu nhổ trại lên đường.
Một đường đi trên xích đạo, rất là an toàn, cho đến giữa trưa, bọn họ cuối cùng cũng tới Phần Cốc Địa.
Tĩnh lặng, sau đó không ít người của ba thôn đều cất tiếng hoan hô, có một số người còn mừng quá mà khóc.
Hành trình mấy ngày nhìn thì không lâu, nhưng một đường mà đến cực kỳ gian nan, giống như trôi qua mấy chục năm vậy, ba thôn còn chết mấy trăm người, hiện tại bọn họ cuối cùng cũng đến mục đích.
Hai bên Phần Cốc Địa là sơn mạch đỏ rực hùng vĩ, bình nguyên ở giữa có con sông tên là Hỏa Xuyên Khê đi qua, có bình địa rộng lớn phì nhiêu.
Có sông có bình địa, thích hợp canh tác sinh tồn, mấu chốt là nó tiếp cận Thiên Lương Thành, thuận theo xích đạo không cần đi ngang qua dã ngoại chỉ cần nửa ngày là có thể tới Thiên Lương Thành.
Nơi như vậy đối với ba thôn mà nói quả thực là mảnh đất trời ban.
Sau khi hưng phấn, đội ngũ di chuyển vẫn bảo trì bình tĩnh nhất định, không cho các thôn dân đi loạn, mà là đặt trống xuống, bảo các thôn dân hạ trại bên bờ Hỏa Xuyên Khê.
Võ giả của ba thôn tụ tập lại thương nghị chuyện tiếp theo.
Mọi người đã xác định, việc cấp bách là phải nghiêm túc thăm dò nơi này một lần, cũng lựa chọn ra nơi thích hợp để xây dựng thôn.