Sau khi ăn vào, Chu Phàm lại nhìn cần câu vàng kim trong tay, thầm cân nhắc.
Hiện tại hắn vẫn còn mười con sâu xám lớn, nếu toàn bộ đầu nhập vào trong cần câu vàng kim, dựa theo xác suất, khi vận khí bình thường, còn có thể câu lên một kiện vật phẩm, vận khí tốt thì là hai kiện thậm chí ba kiện, đương nhiên nếu vận khí không tốt, có thể là một kiện cũng không có.
Dựa theo nhu cầu của hắn mà nói, khả năng rất lớn là một loại vật phẩm có thể gia tăng số tuổi thọ như Thọ Quả, đương nhiên cũng có khả năng là vật phẩm không ngờ tới khác.
Chu Phàm do dự một chút, vẫn quyết định giữ mười con sâu xám lớn lại, dẫu sao thọ mệnh Thọ Quả có thể gia tăng mà cần câu vàng kim câu được quá ít, phải nghĩ cách có được nhiều số tuổi thọ hơn, vẫn phải đề thăng cảnh giới mới là chính đồ.
Đề thăng cảnh giới không chỉ có thể đạt được số tuổi thọ, cũng là bảo đảm cho liệp sát quái quyệt cao cấp có được sâu xám.
Hiện tại hắn được bổ sung ba năm thọ mệnh, lại biết cần câu vàng kim có thể bổ sung thọ mệnh, vậy không cần thiết quá sốt ruột.
Giống như trước kia dự trữ lại, trước tiên bước vào Kháng Kích Đoạn rồi lại nghĩ tới câu gì mới thích hợp.
Sau khi Chu Phàm hạ quyết tâm, buông cần câu, xoay người đi tu luyện đao pháp.
Chờ sau khi đến giờ, rời khỏi Khôi Hà Không Gian, Chu Phàm rất nhanh từ dưới đất tỉnh lại.
Hắn đầu tiên là nhìn Tiểu Liễu trên giường, phát hiện nàng chưa tỉnh, mới yên tâm thực hóa hộp gỗ và vòng tay đêm qua có được, bên trong hộp gỗ là điển tịch Tử Kim Bát Giáp đã hóa thành quang đoàn và một quả cầu màu vàng.
Chu Phàm vươn ngón trỏ chạm nhẹ vào quang đoàn, sau khi tiêu hóa tri thức của Tử Kim Bát Giáp, hắn mới nhìn về phía quả cầu nhỏ màu vàng, hắn lại nhẹ nhàng dùng ngón trỏ đụng vào một chút.
Quả cầu nhỏ duỗi người, hóa thành rồng vàng vảy tím.
Chu Phàm nhìn Tử Linh Kim Long trông rất sống động này, không khỏi chậc chậc ngợi khen, đây không phải là rồng chân chính, mà là một loại huyết kim.
Chu Phàm đã hấp thu tri thức của Tử Kim Bát Giáp, chỉ nhớ lại một chút là được, hắn dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào đầu rồng của Tử Linh Kim Long, Tử Linh Kim Long lại cuộn mình thành quả cầu nhỏ màu vàng.
Chu Phàm cười cười cất Tử Linh Kim Long đi, hắn đi tới lay tỉnh Tiểu Liễu, Tiểu Liễu dùng tay dụi dụi mắt, có chút mơ hồ nhìn Chu Phàm.
Chu Phàm không nói gì, chỉ đeo vòng tay lên cổ tay phải của Tiểu Liễu, sau khi đeo vào, hắn dùng ngón tay ấn vào một nơi nào đó trên mặt vòng tay, vòng tay bắt đầu thu nhỏ đến kích thước phù hợp với cổ tay của Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu chỉ lẳng lặng tò mò nhìn.
- Tiểu Liễu, thứ này không được phép cởi xuống, biết chưa?
Chu Phàm nhẹ giọng dặn dò, kỳ thật không cần dặn dò cũng không sao, vòng tay này không biết bí quyết là rất khó cởi ra.
Tiểu Liễu cười cười gật đầu.
Chu Phàm dẫn theo nàng ra khỏi lều trại đi rửa mặt, lại cùng nàng đi đến chỗ cha mẹ.
Sáng sớm đại đa số người doanh địa đều dậy rồi, bọn họ chính đang bận rộn làm cơm sáng.
- A Phàm, Tiểu Liễu.
Sầu Hầu cười hì hì chào hỏi hai người.
- Tiểu Liễu.
Chu Xuân Mai cũng đi tới, vẻ mặt lo lắng nhìn Tiểu Liễu, lại không dám tới gần.
- Thẩm thẩm, vấn đề của Tiểu Liễu đã được giải quyết, ngươi có thể mang nàng về.
Chu Phàm cười cười nói.
Chu Xuân Mai nghe vậy liền mừng rỡ, nàng bước nhanh tới ôm lấy Tiểu Liễu, hốc mắt lại đỏ lên.
Tiểu Liễu có chút kháng cự đẩy đẩy, nàng thất thố nhìn về phía Chu Phàm.
- Không sao.
Chu Phàm nói khẽ.
Vừa hay Đại Liễu cũng lấy nước về, thấy vậy cũng bước tới, Chu Phàm giải thích vài câu với hắn, dặn dò đeo vòng tay đó sẽ có lợi, không cần bận tâm.
Đại Liễu gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Người của ba nhà đã xác định được an toàn của Tiểu Liễu, đều rất vui vẻ, sau khi cùng nhau ăn cơm sáng, Chu Phàm đứng dậy cáo từ, hắn còn có rất nhiều chuyện phải đi làm.
Nhưng Tiểu Liễu cũng đứng lên, muốn theo Chu Phàm.
Chu Phàm khi tuần tra có thể sẽ gặp phải nguy hiểm, không thể chiếu cố cho Tiểu Liễu, lúc trước mang theo là không có cách nào khác, hiện tại hắn cũng không thể lúc nào cũng mang theo Tiểu Liễu, hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống xoa đầu Tiểu Liễu nói khẽ:
- Tiểu Liễu, ngươi theo cha mẹ ngươi, ta đi làm việc, rất nhanh sẽ về thăm ngươi.
- Đúng vậy, Tiểu Liễu, ngươi đừng theo A Phàm, mẹ đi chơi cùng ngươi.
Chu Xuân Mai cũng không muốn Tiểu Liễu cứ đi theo A Phàm, nàng đi tới vẻ mặt hiền lành khuyên nhủ.
Hiện tại Tiểu Liễu đã thành như vậy, hôn ước của hai người xem như chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nàng không muốn nữ nhi của mình lại đi theo Chu Phàm.
Chu Phàm cười cười với Tiểu Liễu, đứng lên rời đi.
Tiểu Liễu muốn đi theo, nhưng nàng bị Chu Xuân Mai ôm lên, Tiểu Liễu không giãy ra được, nàng oa một cái khóc to:
- A Phàm... A Phàm.