Các võ giả của Hồng Diêu Thôn ở phía sau lớn tiếng cổ vũ cho hắn đều ngậm miệng lại, trở nên trầm mặc.
- Ta nhận thua.
Trương Nhất An từ bỏ thi đấu, hắn cảm thấy quá mất mặt, hắn cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt vẫn ào ào trào ra.
Chu Phàm nhìn thấy Trương Nhất An nhận thua, hắn có chút tiếc nuối thở dài, hắn vốn đang muốn Trương Nhất An chống đỡ thêm một lúc, kết quả Trương Nhất An nhanh như vậy đã nhận thua rồi.
Thật sự khiến hắn có chút thất vọng.
Bằng vào lương tâm mà nói, Chu Phàm thật sự không có ý đùa giỡn Trương Nhất An, hắn không phải người nhàm chán như vậy.
Sở dĩ hắn không dẫn theo thủ đoạn bạo phát nhanh chóng kết liễu Trương Nhất An, chỉ là vì muốn kiểm tra cực hạn khí lực cùng với năng lực chịu đòn của võ giả Kháng Kích Đoạn bình thường.
Khí lực sau khi phục dụng Cực Lực Chỉ nhìn thì vô hạn, nhưng dựa theo cách nói của Vụ thì cũng có hạn độ, lần này Chu Phàm toàn lực đánh ra nhiều quyền như vậy, cũng chưa chạm tới điểm mấu chốt đó, xem ra chỉ có thể đợi khi nào rảnh thì tự mình kiểm tra một chút.
Thu hoạch duy nhất của trận chiến này là khiến hắn có một nhận thức một đối với năng lực chịu đòn của võ giả Kháng Kích Đoạn, nếu không phải sử dụng binh khí, năng lực chịu đòn của võ giả Kháng Kích Đoạn đối với công phu quyền cước vẫn có chút kinh người.
Đương nhiên nếu dùng tới binh khí, lại hoặc là binh khí kèm theo phù lục, thân thể của võ giả Kháng Kích Đoạn không kháng được.
Khi Chu Phàm đang suy tư việc này, bên Hồng Diêu Thôn đã vô cùng loạn thành một đống, bọn họ ba chân bốn cẳng đỡ Trương Nhất An đã có chút đứng không vững.
Đại phu vội vàng tới kiểm tra thương thế cho Trương Nhất An.
Ngụy Thiếu Hoa Đổng Khai và Ngụy Thiếu Hoa hơi khó coi, trong lòng bọn họ lại bỗng dưng cảm thấy khiếp sợ, Trương Nhất An thua không khỏi quá thảm, thực lực của Trương Nhất An chính là võ giả Kháng Kích Đoạn xếp thứ hai của Hồng Diêu Thôn.
Kháng Kích Đoạn là cảnh giới nhục thân cường hóa lần thứ nhất, khí lực của võ giả cấp bậc này không gia tăng bao nhiêu, nhưng vẫn mạnh hơn Bạo Phát Đoạn.
Bởi vì sự cường đại của võ giả cấp bậc này là ở chỗ nếu chấp nhận bị thương, dùng thương đổi thương, là có thể nhanh chóng đánh bại Bạo Phát Đoạn.
Nhưng hiện tại lại bại trên tay một võ giả ngay cả bạo phát cũng không dùng, điều này đúng là... Hai vị Phù Sư Đổng Khai và Ngụy Thiếu Hoa cũng không biết nên hình dung như thế nào, tâm tình của bọn họ rất là phức tạp.
Sự kinh ngạc trong lòng sáu vị Phù Sư của ba thôn thì thấp hơn hai vị Phù Sư Đổng Khai một chút, thực lực của Chu Phàm đúng là liên tục đổi mới nhận thức của bọn họ.
Bọn họ lại không khỏi nhớ tới Yến Quy Lai, không hổ là võ giả có thiên phú được Yến Quy Lai đại nhân cũng phải đánh giá cao, vừa nghĩ như vậy, bọn họ ngược lại cảm thấy bình thường trở lại, loại võ giả này đã định trước là khác với bọn họ.
Các đội viên võ giả của Ba thôn phần lớn đều lộ ra nụ cười, còn một trận nữa, chỉ cần một trận nữa là bọn họ thắng rồi.
Trứu Thâm Thâm không cười, hắn vẫn nghiêm mặt, trong lòng hắn càng lúc càng trở nên lo lắng, chênh lệch giữa hắn và Chu Phàm chính là càng kéo càng lớn, hắn dưới trái lo phải nghĩ cũng cảm thấy hơi khó đuổi theo, thấp giọng than:
- Đã sinh Thâm sao còn sinh Phàm...
- Hả?
Lỗ Khôi đang cao hứng ở bên cạnh Trứu Thâm Thâm không nghe rõ lắm, hắn nhìn về phía Trứu Thâm Thâm, vẻ mặt nghi hoặc.
Trứu Thâm Thâm hừ một tiếng không trả lời, ánh mắt hắn lại trở nên kiên định, rồi sẽ có biện pháp!
Lỗ Khôi có chút không biết phải nói gì lắc đầu, Trứu Thâm Thâm này đúng là...
Bên kia Hồng Diêu Thôn trải qua một thoáng hỗn loạn, sau khi đại phu xác nhận trên người Trương Nhất An không có ngoại thương đủ để trí mạng, bọn họ mới thở phào, Hồng Diêu Thôn là không thể không có Trương Nhất An quản lý giỏi lại thực lực cường đại này.
Nhưng trận tiếp theo nên làm gì?
Bọn họ đã thua hai trận, nếu thua thêm một to nữa, Phần Cốc Địa sẽ phải chắp tay nhường cho khiến người ta.
Cảm xúc hoảng loạn lan ra giữa các võ giả của Hồng Diêu Thôn.
Nước mắt của Trương Nhất An cuối cùng cũng ngừng rơi, may mà hiện tại hắn đang mặt mũi bầm dập, bằng không khẳng định tất cả mọi người đều nhìn thấy mặt già của hắn đang đỏ bừng lên.
Trương Nhất An nhìn mọi người đang hoảng loạn, hắn trầm giọng nói:
- Đừng hoảng, chúng ta vẫn còn cơ hội.
- Trương thôn chính, để ta đi kết liễu hắn.
Thôi Vũ vội vàng nói, nếu còn không cho hắn lên, vậy đúng là toi mất.
- Thôi đội trưởng, đừng vội, vào những lúc như thế này đương nhiên là phải nhờ vào ngươi.
Trương Nhất An trấn định lại chậm rãi nói,
- Có điều ngươi trước tiên hãy nghe ta nói hết đã.
- Ngươi nói đi.
Thôi Vũ ra vẻ chăm chú lắng nghe, đối với vẫn rất coi trọng ý kiến của Trương Nhất An.