Chu Phàm nhìn Mộng Ngẫu trong trận pháp, hắn hơi nhíu mày, rõ ràng là, đám người bọn họ dường như đã trở thành thí nghiệm phẩm của người đeo mặt nạ.
Mười lăm người chỉ có bảy người có thể thoát khỏi nguyền rủa bình yên ra ngoài, tám người còn lại thì phải tiến vào trong ác mộng để mạo hiểm.
- Tình huống chúng ta phải đối mặt thì các ngươi cũng biết rồi, Mộng Ngẫu này ta cũng không có cách để đối phó.
Yến Quy Lai trầm giọng nói,
- Sau khi ra ngoài, nói không chừng còn có kẻ địch ở bên ngoài chờ chúng ta, hơn nữa người Mộng Ngẫu lựa chọn là không liên quan tới thực lực.
- Có điều ta vẫn kiến nghị, phối một đôi thực lực tương ứng, bước vào trong trận pháp cược một ván, sinh tử do trời, phối đôi thực lực tương ứng bất kể là như thế nào cũng có một người mạnh có thể bình an ra khỏi đây, như vậy mới có thể ở trên trình độ lớn nhất bảo đảm sức chiến đấu của chúng ta.
Trong phòng rất là im lặng, nghe Yến Quy Lai phát biểu.
Áo công công nghiêm mặt, hắn im lặng, lúc này tâm tình của hắn rất xấu.
Tiến vào trong ác mộng, cảnh giới tu vi tất cả đều vô dụng, cho nên có thể thoát khỏi ác mộng hay không là ngay cả hắn cũng không nắm chắc.
- Nhưng chúng ta có mười lăm người, vậy thủy chung sẽ có một người lẻ ra, nhất định phải tiến vào trong ác mộng.
Sắc mặt Yến Quy Lai nghiêm nghị nhìn mọi người.
Tất cả mọi người trầm mặc, hai người đi vào chung quy có xác suất một phần hai có thể bình an đi ra, nhưng nếu một người bước vào trong trận pháp. . . Vậy chỉ có thể đi vào trong ác mộng mạo hiểm cược một ván.
Yến Quy Lai biết đại đa số người sẽ nghĩ như thế nào, hắn chậm rãi nói:
- Ta thân là chủ quan dẫn các ngươi tới đây, vậy người lẻ ra này để lại cho ta.
- Yến đại nhân...
- Không thể.
- Đúng vậy, sao có thể là Yến đại nhân được.
Lực Sĩ Phù Sư đều lộ ra vẻ cả kinh nhao nhao mở miệng.
Áo công công cũng hơi sửng sốt, hắn liếc Yến Quy Lai một cái, không khỏi bội phục, bất kể quan hệ của hai người thế nào, nhưng thật lòng mà nói, hành động này của Yến Quy Lai bất kể là mua chuộc lòng người hay là gì cũng được, ít nhất hắn cũng không nói ra được những lời như vậy.
- Các ngươi không cần nói nữa, chỉ là ác mộng thì không làm khó được ta, ta rất nhanh sẽ ra ngoài hội hợp với các ngươi.
Yến Quy Lai chỉ sầm mặt lắc đầu.
- Yến đại nhân, thực lực của ngươi và Áo công công là mạnh nhất, nên là hai người các ngươi cùng bước vào trong trận pháp, như vậy ra ngoài gặp phải kẻ địch, các ngươi thủy chung sẽ có một người có thể dẫn dắt chúng ta đối kháng kẻ địch.
Lý Cửu Nguyệt bỗng nhiên mở miệng nói.
- Về phần một người lẻ ra đó để lại cho ta, thực lực của ta kém nhất, chỉ có Bạo Phát Đoạn, ra ngoài nếu thực sự gặp phải kẻ địch, sợ rằng cũng không mang tới được tác dụng gì lớn.
Chu Phàm giật mình, hắn nhìn về phía cộng sự của mình, hắn đúng là không biết cộng sự của mình thì ra là người dũng cảm hi sinh vĩ đại như vậy?
- Lý Cửu Nguyệt nói đúng, vậy để hắn đi, lần này sau khi trở về, ta nhất định sẽ ghi công cho hắn.
Áo công công vui mừng đồng ý nói, Lý Cửu Nguyệt này chính là hắn mang vào Nghi Loan Ti, có thể đứng ra vào lúc này, Áo công công cảm thấy cũng thơm lây.
- Ngươi...
Ánh mắt Yến Quy Lai nghiêm lại nhìn Lý Cửu Nguyệt, hắn có chút do dự.
- Yến đại nhân yên tâm, ta từng ăn linh dược nào đó, đối kháng với ác mộng vẫn có một chút lòng tin, ta là người thích hợp nhất.
Lý Cửu Nguyệt cười khuyên.
Yến Quy Lai trầm mặc một chút, vẫn gật đầu đáp ứng:
- Vậy kính nhờ ngươi, sau khi trở về, tất có trọng thưởng.
Không phải Yến Quy Lai tiếc mạng, trên thực tế lời nói của Lý Cửu Nguyệt không phải không có lý, hắn và Áo công công ở trong mọi người là thực lực cao nhất, nếu bất hạnh Áo công công thất bại, bị kéo vào trong ác mộng, trong những võ giả đó, khó có người có thể chống đỡ được đại cục, nói không chừng sẽ bị người đeo mặt nạ diệt toàn bộ bọn họ.
- Vẫn còn một chút thời gian, các ngươi dựa theo thực lực tương đương để xếp đôi, sau đó chúng ta xuất phát...
Yến Quy Lai lại nghiêm túc dặn dò vài câu.
Ghép đôi rất nhanh được hoàn thành, ghép với Chu Phàm là một Đồng Ấn Lực Sĩ Kháng Kích Đoạn.
Sau khi ghép đôi xong, mọi người đều bắt đầu sắc mặt nghiêm túc kiểm tra phù lục binh khí, nếu may mắn có thể ra ngoài, tình huống bên ngoài cũng không rõ, vẫn có khả năng sẽ lại có một hồi đại chiến.
Chu Phàm kéo Lý Cửu Nguyệt sang bên, hắn nhìn Lý Cửu Nguyệt sắc mặt bình tĩnh, trầm giọng nói:
- Lý huynh, ngươi thật sự nắm chắc có thể thoát khỏi ác mộng à?
Từ lúc Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt quen biết tới nay, hắn cảm thấy Lý Cửu Nguyệt là bằng hữu đáng để tương giao.
Bằng hữu của hắn rất ít, không muốn Lý Cửu Nguyệt cứ vậy mà chết.
- Chu huynh không cần lo lắng cho ta, ta sẽ không sao.