Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 465 - Chương 465. Vào Trận (2)

Chương 465. Vào trận (2) Chương 465. Vào trận (2)

Lý Cửu Nguyệt lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Ngược lại là Chu huynh. . . Ta không giúp được ngươi, ta cũng không thể đối phó Mộng Ngẫu, Chu huynh tự ngươi phải cẩn thận đó.

Trong lòng Chu Phàm thầm thở phào,

- Lý huynh không cần lo lắng, loại chuyện này ngay cả bọn Yến đại nhân cũng không biện pháp, chỉ có thể cược vận khí một chút.

- Ta tin Chu huynh sẽ không sao.

Lý Cửu Nguyệt mỉm cười,

- Nếu vạn nhất Chu huynh thật sự xảy ra chuyện, cha mẹ ngươi ta sẽ chiếu cố thay ngươi.

- Vậy cám ơn ngươi.

Chu Phàm vẻ mặt trịnh trọng nói,

- Nếu Lý huynh bất hạnh mất mạng, ta cũng sẽ coi cha ngươi như cha ta.

Lý Cửu Nguyệt trợn mắt lườm,

- Chu huynh, nhà ta có tiền như vậy, ta cũng không biết ngươi nói như vậy, là ta lời hay là ngươi lời.

Mọi người chuẩn bị xong, Yến Quy Lai và Áo công công cùng đi đến trận pháp.

Chu Phàm còn có thể lờ mờ nhìn thấy, hai tay nắm đồng chùy của Áo công công hơi run run, hiển nhiên trong lòng rất không bình tĩnh, chỉ có điều ở trước mặt nhiều thuộc hạ như vậy, hắn vẫn cố gắng chống đỡ.

Hai người Yến Quy Lai và Áo công công phân biệt đứng ở một góc trận pháp.

Mộng Ngẫu chuyển động, càng xoay càng nhanh, nhanh tới không nhìn rõ bộ dạng của nó, rất nhanh liền nghiêng về bên bên Áo công công.

Sắc mặt Áo công công biến thành xanh mét.

Chỉ là trận pháp phun ra một lượng lớn khói đen, bao phủ hai người Yến Quy Lai, đợi khói đen tản ra, Yến Quy Lai và Áo công công đều biến mất.

Áo công công bị Mộng Ngẫu dịch chuyển vào trong không gian đặc thù, về phần Yến Quy Lai thì chắc là ra ngoài rồi.

Mộng Ngẫu rơi xuống đất lại đứng thẳng lên.

- Nhanh lên, đừng để Yến đại nhân phải đơn độc đối địch.

Có Phù Sư quát khẽ một tiếng.

Sau khi Mọi người có phản ứng, lại có đôi võ giả thứ hai bước vào trong trận pháp.

Mộng Ngẫu lại chuyển động, đôi võ giả thứ hai dưới sự bao phủ của khói đen, lại biến mất trước mắt tất cả mọi người.

Từng đôi võ giả bước vào trong trận pháp.

Chu Phàm là đôi thứ bảy, hắn nhìn Lý Cửu Nguyệt ở bên cạnh, cùng một Lực Sĩ Khác bước vào trong trận pháp.

Mộng Ngẫu nhanh chóng chuyển động, Chu Phàm và Lực Sĩ đều khẩn trương nhìn chằm chằm Mộng Ngẫu.

Cho đến khi Mộng Ngẫu dừng lại rơi xuống.

Nó là nghiêng về phía Chu Phàm, hai mắt Chu Phàm lạnh lùng, trong lòng hắn theo đó trầm xuống.

Lực Sĩ ở đối diện hắn thì thở phào như trút được gánh nặng.

Lý Cửu Nguyệt thấy vậy thở dài.

Nhưng không ai kịp nói gì, Chu Phàm và Lực Sĩ dưới sự bao phủ của khói đen, đã biến mất trước mặt Lý Cửu Nguyệt.

- Chu huynh...

Lý Cửu Nguyệt nhìn Mộng Ngẫu lại đứng thẳng lên, thanh âm của hắn có chút trầm thấp,

- Xin lỗi, ta không nghĩ đến đây sẽ có Mộng Ngẫu, không mang theo phù lục pháp khí có thể đối phó Mộng Ngẫu, hi vọng ngươi không sao.

Lý Cửu Nguyệt đứng một lúc, hắn không bước vào trong trận pháp, mà là đi đến ngoài phòng.

Rất nhanh hắn đã xuyên qua chính sảnh của sơn trang, rời khỏi sơn trang.

Bên ngoài sương máu phiêu đãng.

Hắn không đi đến cửa chính của sơn trang, mà là đi đến bên trái.

Theo rời xa căn phòng, tiếp cận tường vây của sơn trang, Cấm Tà Phù trên cánh tay hắn bốc cháy.

Chỉ là hắn không nhìn Cấm Tà Phù trên tay mình, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Cho đến khi Cấm Tà Phù bốc cháy hết, trên người Lý Cửu Nguyệt hiện lên một tầng quang mang vàng óng ánh.

Quang mang rực rỡ chói mắt, như một vầng mặt trời.

Sương mù màu máu dường như cảm thấy người phá hoại pháp tắc này, thổi quét về phía hắn.

Chỉ là khi sương mù tiếp xúc với kim quang liền bốc cháy, vẫn không thể cản hắn lại.

Hắn bay qua tường vây, thân ảnh biến mất trong sương máu.

Mộng Ngẫu ở trong tửu quán của Sơn trang hơi lay động, sau đó từ từ không còn động đậy.

Khi Chu Phàm mở mắt ra, hắn lập tức trở nên cảnh giác.

Có điều rất nhanh trên hắn lại lộ ra vẻ ngạc nhiên, bởi vì chung quanh tràn ngập sương mù, hắn không tiến vào ác mộng, mà về tới Khôi Hà Không Gian.

Trong sương mù Yên Chi thướt tha đi tới.

Nàng nhìn chằm chằm vai trái Chu Phàm với vẻ hứng thú.

Chu Phàm thuận theo tầm mắt của nàng, nhìn về phía vai trái của mình, mới phát hiện trên vai trái của mình có một Mộng Ngẫu cỡ nhỏ đang ngồi.

- Đây là...

Chu Phàm nhìn Mộng Ngẫu, hắn có chút không rõ tình trạng trước mắt.

- Ngươi bị Mộng Ngẫu nguyền rủa rồi.

Yên Chi mỉm cười nói,

- Nhưng bởi vì nguyên nhân ngươi ngủ, thuyền lại kéo ngươi vào Khôi Hà Không Gian, cho nên tạo thành tình huống như vậy.

Chu Phàm nhíu mày.

- Có điều ngươi cũng đừng quá cao hứng, chờ ngươi ra khỏi Khôi Hà Không Gian, sẽ trực tiếp tiến vào trong ác mộng.

Yên Chi lại tiếp tục nói.

- Ngươi chắc có biện pháp giúp ta giải trừ nguyền rủa này, đúng không?

Chu Phàm nhìn Yên Chi nói.

- Ta đương nhiên là có biện pháp, nhưng ta sẽ không giúp ngươi.

Yên Chi lại cười nói.

- Cho dù ta nguyện ý trả giá sâu xám và thọ mệnh, ngươi cũng không muốn xuất thủ à?

Chu Phàm trầm giọng hỏi.

Bình Luận (0)
Comment