Lưu bộ đầu hỏi như vậy, là vì đã xác nhận nguyên nhân chết của mã phu và ngựa mất tích, hiện tại lại dưới tình huống không tìm thấy quái quyệt, đã có thể tạm thời kết án.
- Lưu bộ đầu, ta cảm thấy việc này có chút khả nghi, ta muốn mời một vị Phù Sư tới đây, xem có thể tra ra vì sao ba con ngựa này lại biến dị không?
Chu Phàm lắc đầu,
- Chờ một chút đi.
Lưu bộ đầu gật đầu đáp ứng, đồng thời sai một bộ khoái tới Nghi Loan Ti Phủ mời Phù Sư.
Chỉ là bộ khoái đó vừa rời đi không lâu, mười ba chuồng ngựa đều truyền ra tiếng ngựa hí.
Các bộ khoái canh giữ ở cạnh chuồng ngựa đều ngẩn người.
Tiếng ầm ầm liên tiếp vang lên, chuồng ngựa bị ngựa nổi điên đá sập, khoảng năm mươi con ngựa từ trong chuồng ngựa xông ra.
Các bộ khoái ở cạnh chuồng ngựa vội vàng bỏ chạy về phía sau.
Đàn ngựa giống như phát điên, hí dài, chúng há to miệng, lao về phía các bộ khoái.
Trong miệng chảy xuống nước dãi, nhìn thấy người là muốn cắn.
Toàn bộ mặt đất khu ngựa đều rung chuyển.
Chu Phàm vào thời khắc chuồng ngựa sập, sắc mặt của hắn đại biến, những ngựa điên này nếu giống như ba con ngựa ăn thịt đó, một khi để chúng lao ra khỏi khu mục trường, nhảy vào nơi có người ở trong Thiên Lương Thành, vậy chắc chắn là một hồi tai nạn.
Nhất là dưới tình huống những ngựa này không có phù lục thì căn bản là không giết được.
Chu Phàm rút đao ra, dính hai đạo phù lục lên trên sống đao, lạnh lùng nói:
- Giết hết những ngựa này, đừng để chúng lao ra khỏi mục trường.
Lưu bộ đầu và Lý Cửu Nguyệt cũng rút binh khí của mình ra.
Thân thể Chu Phàm nhấp nhoáng, đã đi đến phía trước, thân thể hắn kéo ra từng đạo ảo ảnh, lập tức dùng ra thủ đoạn của Tốc Độ Đoạn.
Giơ tay chém xuống, chính là một cái đầu ngựa bị đao gỉ dán phù lục bổ xuống.
Cổ ngựa phun ra cột máu đen xì, đầu ngựa còn chưa rơi xuống đất, Chu Phàm lại đã trảm sát con ngựa thứ hai.
Lý Cửu Nguyệt chạy tới cũng chém ra trường kiếm, chém giết với đàn ngựa.
- Người dám chạy trốn, dựa theo luật pháp của lý nha để xử trí.
Lưu bộ đầu vừa cản một con ngựa điên đang lao về phía trước vừa gầm lên với các bộ khoái đang chạy trốn.
Các bộ khoái thấy ba vị chủ quan trảm sát ngựa, bọn họ chỉ có thể nhao nhao xoay người rút đao giết tới.
Thân thể của Chu Phàm như khói nhẹ, đao gỉ trong tay không ngừng vung bổ, hắn đặc biệt chiếu cố những con ngựa điên chạy trốn tới bên rìa khu ngựa, mỗi khi có ngựa điên muốn đột phá hàng rào rời đi, đều bị hắn dựa vào tốc độ của mình ngăn lại chém đầu ngựa xuống.
Hoàng viên ngoại ở ngoài hàng rào khu ngựa nhìn cảnh tượng đẫm máu bên trong, môi hắn run rẩy, sắc mặt trắng bệch,
- Đại sư, nơi này quá nguy hiểm, chúng ta hay là chạy trước đi.
Tịnh Vân không trả lời, chỉ là mắt hắn lộ ra vẻ thương xót nhìn cuộc chém giết trong khu ngựa, chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ giọng đọc kinh văn.
Tiểu sa di ở phía sau Tịnh Vân cũng yên lặng đọc kinh giống như sư phụ hắn.
Ngay khi Hoàng viên ngoại đang do dự có nên chạy trước không, ngựa nổi điên bạo động trong khu ngựa đã bị bọn Chu Phàm giết sạch.
Trong khu ngựa xác ngựa khắp nơi, máu tươi giàn giụa, mặt đất bị nhuộm thành màu đỏ đen, nhìn giống như tu la địa ngục.
Gió nhẹ thổi qua, mùi máu tươi nồng đậm phiêu tán trong không trung.
Hoàng viên ngoại sống an nhàn sung sướng quen rồi không nhịn được oa một tiếng nôn ra, bọn hạ nhân đi theo bên cạnh hắn cũng sắc mặt xanh trắng, hai chân nhũn ra.
Chỉ độc có hai con ngựa chưa chết là hai con bị trói lại ban đầu, chúng nằm nghiêng miệng đóng mở, cắn bùn đất xen lẫn với máu ngựa ở bên miệng, ăn rất ngon lành.
Chu Phàm nhìn thấy một màn này, sắc mặt hơi khó coi thu đao vào vỏ.
Dựa vào ưu thế tốc độ, ngựa trong đây ít nhất có một nửa là bị Chu Phàm giết, nhưng cho dù cản được đàn ngựa nổi điên rời khỏi khu ngựa, trong lòng hắn vẫn cảm thấy trầm trọng.
Không phải là thương cho đàn ngựa, mà là tất cả phát sinh quá quỷ dị.
Vốn tưởng rằng chỉ có ngựa của một chuồng ngựa biến dị ăn thịt, kết quả không bao lâu sau, tất cả ngựa đều nổi điên.
Hắn thậm chí còn không rõ những ngựa này rốt cuộc là bị gì dẫn tới chúng nổi điên.
- Coi chừng hai thớt ngựa này, đừng để chúng giật đứt dây thừng.
Chu Phàm trầm giọng nói,
- Phái người đi nhìn chằm chằm súc vật ở khu vực khác của mục trường, phát hiện khác thường thì lập tức báo lại.
Trước mắt chỉ ngựa trong khu ngựa biến dị, nhưng không ai nói chắc được súc vật khác của mục trường sẽ không có vấn đề.
Các bộ khoái lại đều lập tức hành động.
Mùi máu tươi ở khu ngựa rất khó ngửi, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt giẫm lên máu dính nhớp, đi tới ngoài cửa hàng rào khu ngựa, muốn chờ Phù Sư đến rồi tính.