Chu Phàm thấy Tịnh Vân vẫn đọc kinh ở chỗ cửa, trong mắt hắn lộ ra một tia khác thường, sắc mặt hờ hững nói:
- Tịnh Vân đại sư, tình huống bên trong thì ngươi cũng nhìn thấy rồi, chắc hôm nay khu ngựa sẽ không cho phép người ngoài đi vào, hay là mời trở về đi.
Tịnh Vân dừng đọc kinh:
- A di đà Phật, một khi đã như vậy, bần tăng quay về, chỉ là mỗi một cành cây ngọn cỏ đều là sinh ra không dễ, hi vọng đến lúc đó Chu lực sĩ có thể liễm táng những con ngựa đáng thương này.
Chu Phàm nhíu mày, không trả lời, những con ngựa này nổi điên, dựa theo điều lệ của Nghi Loan Ti, chỉ có tập trung lại hoả táng thiêu hủy để tuyệt hậu hoạn.
Tịnh Vân hơi gật đầu với Chu Phàm, hắn lại nói với Hoàng viên ngoại:
- Hoàng thi chủ, thực sự xin lỗi, không giúp được ngươi.
Hoàng viên ngoại sau khi nôn mửa cũng không đau lòng chỗ ngựa bị tổn thất của hắn, những con ngựa nổi điên này bị Nghi Loan Ti giết thì giết, Nghi Loan Ti và Thiên Lương Lý Nha cũng sẽ không bồi thường cho hắn, ngược lại hắn còn phải cảm tạ quan gia, nếu không có người của quan gia ở đây, nếu những con ngựa này thực sự lao ra khỏi mục trường, vậy hắn sẽ thảm rồi.
- Đâu có, đâu có, đại sư không cần khách khí như vậy, ta tiễn ngươi.
Hoàng viên ngoại xốc lại tinh thần nói.
Hoàng viên ngoại và thầy trò Tịnh Vân cùng một số người, rời khỏi khu ngựa, đi tới bên ngoài.
Chu Phàm nhìn bóng lưng của Tịnh Vân, hắn hơi nhíu mày, hòa thượng này luôn mang tới cho hắn một loại cảm giác rất kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được là cảm giác gì.
Trong lòng hắn luôn cảm thấy, đàn ngựa trong khu ngựa biến dị là có liên quan tới Tịnh Vân này.
- Chu huynh, tăng nhân của Tiểu Phật Tự làm việc hơi yêu dị, nhưng ta nghĩ hắn không đến mức nhàm chán đi nhằm vào đàn ngựa đâu.
Lý Cửu Nguyệt nhìn Chu Phàm mở miệng nói.
Chu Phàm không đáp lại, nếu đúng là Tịnh Vân, hắn sẽ không chỉ là đối phó một đám ngựa, vậy mục đích của hắn là gì?
Manh mối quá ít, Chu Phàm không nghĩ ra được.
Một Phù Sư rất nhanh được mời tới.
Đám người Chu Phàm cùng với vị Phù Sư này đi xem hai thớt ngựa đó.
Phù Sư dùng phù lục và các loại pháp khí kiểm tra cho ngựa, thậm chí còn sai người giải phẫu một con trong đó, chỉ là sau khi làm xong những cái này trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc:
- Không có quái quyệt trốn trong cơ thể, cũng không giống trúng quyệt độc dẫn phát biến dị.
- Vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì?
Chu Phàm hỏi.
- Không biết, nếu ngươi bảo ta đoán, rất có thể là một loại nguyền rủa.
Phù Sư trầm ngâm một chút rồi nói ra suy đoán của mình.
Chỉ có nguyền rủa mới vô ảnh vô tung như vậy, thậm chí không nhìn ra bất kỳ dấu vết gì.
Chỉ Phù Sư lại nói với bọn Chu Phàm, thế gian nguyền rủa quá nhiều, hắn trong nhất thời cũng không nghĩ ra được là dạng nguyền rủa gì, chỉ có thể về phủ ti chậm rãi giở điển tịch thẩm tra.
Nếu nguyền rủa này rất ít thấy, vậy rất có khả năng bọn họ vĩnh viễn không thể biết được đây là nguyền rủa gì.
Đặc biệt đã là nguyền rủa thì chắc phải có môi giới mới đúng, nhưng bọn họ tìm khắp cả khu ngựa cũng không tìm ra được môi giới khiến ngựa trúng nguyền rủa.
Phù Sư vội vàng mà tới vội vàng mà đi.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt ở lại mục trường nửa canh giờ, sau khi thấy khu vực khác của mục trường không có gì dị thường, mới bảo các bộ khoái dọn dẹp khu ngựa, con ngựa ăn thịt còn lại thì mang về Thiên Lương Lý Nha để tiếp tục quan sát.
Để phòng ngừa vạn nhất, mục trường này vẫn để lại mấy bộ khoái trông coi, nếu có tình huống bất ngờ, cũng có thể biết đúng lúc.
Sau khi làm xong việc này, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt trở về Nghi Loan Ti Phủ, vụ án ngựa ăn thịt ở khu ngựa xem như tạm thời kết thúc.
Chỉ là lúc buổi chiều, có tiểu lại chạy đến nói Viên Huệ Pháp Sư gọi Chu Phàm tới một chuyến.
Chu Phàm không quá bất ngờ, hắn rất nhanh liền ở phòng làm công của Viên Huệ nhìn thấy Viên Huệ.
Trên bàn của Viên Huệ xếp công văn, mõ, kinh văn, còn có một lò hương.
Lò hương không có hương.
Tay phải của Viên Huệ Hòa Thượng cầm một chuỗi tràng hạt, hắn thấy Chu Phàm tới, gương mặt âm trầm đó không có bất kỳ thay đổi gì,
- Ngồi đi.
Chu Phàm ngồi xuống đối diện Viên Huệ Hòa Thượng, hắn đang đợi Viên Huệ mở miệng trước.
- Vừa rồi ta đã đọc ghi chép vụ án ngựa ăn thịt buổi sáng ngươi viết.
Viên Huệ vào thẳng chủ đề, chậm rãi nói,
- Ngươi nói thầy trò Tịnh Vân cũng có mặt, đúng không?
- Vâng.
Chu Phàm gật đầu nói.
Viên Huệ nhìn chằm chằm vào mắt Chu Phàm, tràng hạt gỗ lim trong tay chậm rãi chuyển động,
- Tịnh Vân đọc kinh văn siêu độ cho mã phu đã chết, đây không phải là chuyện rất bình thường à? Vì sao phải chuyên môn nhắc tới trong hồ sơ.
- Bởi vì Tịnh Vân xuất hiện quá đột nhiên, cho nên muốn nhắc tới một chút, để tránh đến lúc đó lại bỏ lỡ manh mối gì.
Sắc mặt Chu Phàm bình tĩnh trả lời.