Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 501 - Chương 501. Sự Cảnh Giác Của Viên Huệ

Chương 501. Sự cảnh giác của Viên Huệ Chương 501. Sự cảnh giác của Viên Huệ

- Ngươi hoài nghi Tịnh Vân à? Nhưng có chứng cớ gì không?

Viên Huệ trầm mặc một lúc hỏi.

- Không có chứng cớ, không chỉ là hoài nghi Tịnh Vân, tất cả người có hiềm nghi đều hoài nghi, thậm chí là Hoàng viên ngoại và những mã phu đó, đương nhiên cũng có khả năng là quái quyệt hoặc là thế lực người đeo mặt nạ trốn trong bóng tối làm.

Chu Phàm nói.

- Tốt, ta biết rồi, ngươi ra ngoài trước đi.

Viên Huệ hơi nhắm mắt nói.

Sau khi Chu Phàm rời phòng, Viên Huệ mới mở mắt, hắn lại cầm lấy công văn Chu Phàm viết nghiêm túc đọc một lượt, sau đó mới buông ra.

Mặt Viên Huệ dường như vĩnh viễn bảo trì vẻ âm trầm, tâm tư của hắn chuyển động một chút, lờ mờ hiểu được, Chu Phàm viết công văn như vậy, chỉ sợ cũng là có ý muốn hắn đi điều tra Tịnh Vân một chút.

Hiển nhiên Chu Phàm không muốn bị liên lụy vào tranh đấu giữa hai chùa.

Đối với loại tiểu tâm tư này của Chu Phàm, Viên Huệ không để ý, hắn để ý là Tịnh Vân rốt cuộc muốn làm gì hơn?

Tịnh Vân này trong đoạn thời gian này một mực ở trong khách sạn, không muốn rời đi, Viên Huệ cũng không đoán được ý đồ của hắn.

Viên Huệ lại cầm lấy một bản công văn khác, đó là ghi chép hắn sai người phía dưới giám thị thầy trò Tịnh Vân làm.

Chỉ đáng tiếc, người giám thị không ghi lại được gì nhiều, chín thành thời gian, thầy trò Tịnh Vân đều đóng cửa không ra trong khách sạn, ai cũng không gặp, thà bỏ tiền ở lại khách sạn, cũng không muốn ngủ lại nhà dân, hiển nhiên là không muốn để Nghi Loan Ti bắt được dấu vết, từ đó đuổi thầy trò bọn họ ra khỏi thành.

Viên Huệ do dự một chút, gọi một tiếng ra phía ngoài.

Rất nhanh mạc liêu của hắn bước vào,

- Đại nhân.

- Ngươi tìm hai người tinh ranh một chút đổi cho bộ khoái đang theo dõi thầy trò Tịnh Vân.

Viên Huệ trầm giọng nói,

- Từ hôm nay trở đi, trừ khi thầy trò Tịnh Vân ở trong phòng không nhìn thấy, nếu không cho dù bọn họ một ngày ra khỏi khách phòng mấy lần cũng phải ghi lại cho ta.

- Vâng.

Mạc liêu rất nhanh lại rời khỏi phòng.

Viên Huệ nhìn tràng hạt trong tay, mày hắn nhíu lại, cần phải mau chóng làm rõ thầy trò Tịnh Vân muốn làm gì mới được.

Ở lại Thiên Lương Thành không đi, có thể là nhằm vào hắn mà đến, thậm chí là nhằm vào Đại Phật Tự.

Vào lúc hoàng hôn, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đi trên Thiên Lương Nhai, sau lưng là Lão Huynh chậm rãi đi theo.

Trên đường phố bị tịch dương chiếu lên vàng óng ánh, bởi vì người đi làm về, dần dần trở nên náo nhiệt, ven đường có tiểu phiến bày quán lớn tiếng hò hét, thỉnh thoảng sẽ có người dừng chân mua đồ.

- Chu huynh, làm như vậy liệu có ổn không, dẫu sao yêu tăng cũng không đắc tội với ngươi.

Lý Cửu Nguyệt cười nói, hắn đương nhiên biết Chu Phàm viết chuyện thầy trò Tịnh Vân vào công văn.

Ở Nghi Loan Ti Phủ không tiện hỏi, Lý Cửu Nguyệt sau khi tan trực mới hỏi.

- Nếu Tịnh Vân hòa thượng chỉ nhằm vào Viên Huệ Pháp Sư, thuộc về tranh đấu giữa hai chùa, vậy đương nhiên không liên quan tới ta, có điều dẫu sao Viên Huệ Pháp Sư cũng là Tứ An Sứ của Nghi Loan Ti Phủ, ta là sợ bọn họ đấu pháp làm liên lụy tới cả những tiểu nhân vật như chúng ta vào.

- Nói với Viên Huệ Pháp Sư, khiến Viên Huệ Pháp Sư có cảnh giác trước, như vậy Tịnh Vân bất kể là kiêng kị thu tay lại hay là tiếp tục gây sự, đều có Viên Huệ Pháp Sư ở bên cạnh đối kháng, như vậy chúng ta cũng thoải mái hơn.

- Vả lại Tịnh Vân không làm ra chuyện trái với quy củ của Thiên Lương Thành, ta nghĩ Viên Huệ Pháp Sư cũng sẽ không làm gì được hắn, báo cáo việc này lên vốn chính là chức trách của chúng ta.

Chu Phàm giải thích.

Hai người nói xong rất nhanh đã đến góc đường tách ra ở tây phường.

- Thế nào, có muốn ta đưa ngươi về không?

Sắc mặt Chu Phàm nhu hòa hỏi.

- Gì cơ...

Lý Cửu Nguyệt nghẹn lời trợn mắt,

- Một đại nam nhân như ta cần gì ngươi đưa? Chu huynh, ta cảm thấy ngữ khí nói chuyện gần đây của ngươi rất kỳ quái, thỉnh thoảng lại khiến ta nổi da gà.

- Thế à?

Chu Phàm sờ sờ cằm mình, cười cười,

- Ta cảm thấy vẫn thế mà, dẫu sao... Cứ coi như ta muốn làm ra một chút thay đổi đi.

Lý Cửu Nguyệt hoài nghi liếc Chu Phàm một cái, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ nói:

- Tùy ngươi vậy, ta đi đây.

Lý Cửu Nguyệt tiến về phía trước, rất nhanh đã biến mất trong đường tắt.

- Ngươi chừng nào thì mới nguyện ý ngả bài với ta?

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Lý Cửu Nguyệt, hắn thấp giọng cười ngây ngô một tiếng, nhưng rất nhanh lại phát hiện cười như vậy rất ngốc, vội vàng thu liễm nụ cười.

Lý Cửu Nguyệt đã rẽ đi nhìn lại một cái, hắn chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng lẻ loi của mình dừng lại trên đường phố lát đá, hắn nhớ lại lời nói của Chu Phàm và hắn vừa rồi, nhếch nhếch môi,

- Tên này chắc không phải thực sự là phát hiện ra rồi chứ.

Trên mặt hắn có chút ảo não, có điều rất nhanh lại lộ ra một nụ cười.

Bình Luận (0)
Comment