- Thôi, đoán đi đoán lại như vậy cũng không có ý nghĩa gì...
Hắn bực mình xua xua tay, dường như muốn xua đi những chuyện phiền lòng này,
- Cứ xem thêm một đoạn thời gian, đợi khi tìm được cơ hội thích hợp nhất định phải nói rõ với hắn.
Hắn thở ra một hơi, có điều nếu nói thẳng ra, trên mặt hắn lộ ra một tia thẹn thùng, sau đó nghênh đón tịch dương đang hạ xuống, bước nhanh đi.
…
Lúc màn đêm buông xuống, Chu Phàm lại bắt đầu tu luyện bình thường.
Trải qua khổ luyện trong đoạn thời gian này, Du Tứ Quý của hắn đã vượt qua Hạ Chi Huyễn Tượng, thuận lợi từ Tốc Độ Trung Đoạn tiến vào Tốc Độ Cao Đoạn, tiếp tục lại khổ luyện trong Thu Chi Huyễn Tượng phủ kín lá sương, bước vào Đông Chi Huyễn Tượng băng thiên tuyết địa.
Tốc Độ Cao Đoạn của Du Tứ Quý có hai ảo tượng Thu Chi Huyễn Tượng và Đông Chi Huyễn Tượng, hắn đã vượt qua Thu Chi Huyễn Tượng, vậy còn lại Đông Chi Huyễn Tượng.
Chỉ cần thuận lợi từng bước đi theo những dấu chân lưu lại trên băng thiên tuyết địa, vậy Tốc Độ Cao Đoạn của hắn sẽ đạt tới trọn vẹn.
Mỗi một ảo tượng đều rất khó vượt qua, Chu Phàm dám đảm bảo, nếu võ giả thiên phú bình thường tu luyện Du Tứ Quý, sợ rằng không có thời gian bốn năm năm thì khó có thể trọn vẹn được.
Cũng là loại người thiên phú ưu tú cũng đủ chăm chỉ như hắn, mới có thể nhanh như vậy đi tới Đông Chi Huyễn Tượng của Du Tứ Quý.
Hắn lấy ra một viên Tứ Quý Đan cuối cùng.
Đương nhiên Tứ Quý Đan chỉ là vật phụ trợ, cuối cùng vẫn phải dựa vào là bản thân hắn.
Hắn không nghĩ nhiều, nuốt Tứ Quý Đan vào, bài trừ tạp niệm, vận chuyển tâm pháp, rất nhanh đã tiến vào trong Đông Chi Huyễn Tượng.
Gió bắc cuốn, băng tuyết gào thét bốc lên.
Cái lạnh tới thấu xương ập tới, Chu Phàm cố chịu lạnh, đi theo từng dấu chân trên mặt đất tuyết.
Thời gian dần dần trôi qua, từng bước đi tới trong tuyết căn bản không giống ảo tượng này, dựa vào ý chí cứng cỏi cùng với nguyên khí mãnh liệt như biển trong cơ thể chống đỡ, chân hắn giẫm lên vết chân cuối cùng để lại trên tuyết.
Ầm một tiếng ảo tượng phá diệt.
Chu Phàm thoát ly ra từ trong ảo tượng chỉ cảm thấy trong cơ thể nguyên khí bừng bừng, so với Tốc Độ Trung Đoạn cũng không biết là tăng thêm bao nhiêu lần.
- Đây là viên mãn của Tốc Độ Cao Đoạn sao?
Chu Phàm lại thể ngộ biến hóa thân thể một lúc, sau đó mới đứng lên.
Hắn nhìn Lão Huynh nằm ở góc nhà, chỉ mỉm cười, sau đó đứng ở bên kia góc nhà.
Lão Huynh có chút tò mò ngẩng đầu lên.
Thân thể của Chu Phàm hơi khẽ động, hắn đã từ bên kia góc nhà đến bên cạnh Lão Huynh.
Lão Huynh chớp chớp mắt, nó có chút không dám tin phát ra một tiếng sủa khẽ.
Có điều rất nhanh nó lại nhìn thấy Chu Phàm vù một cái di chuyển tới chỗ cũ.
Loại di động này nhanh đến ngay cả cái bóng cũng không thấy, chính là thân pháp cấp thuấn di trong truyền thuyết.
Chu Phàm lại di động qua lại mấy lần, sau đó mới vẻ mặt kinh hỉ ngừng lại, loại thuấn di này đúng là quá kinh người, có loại thân pháp cấp thuấn di này, còn ai có thể đuổi kịp được hắn?
Có điều trong phòng vẫn hơi chạt.
Chu Phàm đẩy cửa đi tới tiểu viện rộng lớn hơn.
Hắn vẫy tay với Lão Huynh trong phòng.
Lão Huynh lười biếng đi ra.
- Lão Huynh, nhờ ngươi thay ta làm một thực nghiệm.
Chu Phàm cười cười ôm lấy Lão Huynh, sau đó ném lên trên, chỉ ném lên cách cánh tay hơn một thước.
Thân thể của Chu Phàm lại thuấn di, hắn đi đến một góc tiểu viện, sau đó lại lập tức di động trở lại bên cạnh Lão Huynh, đỡ lấy Lão Huynh rồi buông tay.
Sau khi buông tay lại di động đến một góc khác, tiếp tục lại di động về đỡ lấy Lão Huynh.
Mấy lần như vậy Lão Huynh thậm chí chưa rơi xuống được ba phân, ngược lại trong sân chung quanh đều là thân ảnh của Chu Phàm.
Cái này khác với ảo ảnh, mà là tồn tại chân thực.
Sau mấy chục lần như vậy, Chu Phàm mới thở hồng hộc ôm lấy Lão Huynh ngừng lại.
Thuấn di này cực kỳ tiêu hao nguyên khí tích trữ trong cơ thể, hơn nữa di động cao tốc như vậy đối với tố chất thân thể mà nói lại là một loại khảo nghiệm.
Nếu không phải cơ sở Kháng Kích Đoạn khá là vững chắc, chỉ sợ hắn cũng không thể thuấn di nhiều lần như vậy.
Nói cách khác cho dù hắn có thân pháp cấp thuấn di, nhưng loại thuấn di này hiển nhiên không thể làm được chạy đường dài, mà chỉ có thể chống đỡ cho chạy trốn khoảng cách ngắn hoặc là chiến đấu.
Ngay khi Chu Phàm đang nghĩ như vậy, Lão Huynh lại phát ra mấy tiếng sủa, Chu Phàm cảm thấy ngực nóng lên.
Hắn ngẩn người, mượn ánh trăng nhìn lại, thì ra là Lão Huynh đã đái lên người hắn.
- Lão Huynh, đây là ngươi...
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì hỏi.
Lão Huynh lại phát ra một trận tiếng sủa khẽ, nó đây là đang biểu đạt bất mãn: Ném ta như vậy vui lắm à?
Chu Phàm bất đắc dĩ buông Lão Huynh ra, đi tắm rửa một chút, mới rửa được mùi tanh tưởi trên người.