Tắm rửa xong đã là đêm khuya, Chu Phàm nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh sao ảm đạm đã bị mây đen che lấp, bên ngoài là một mảng đen xì.
Đêm tối yên tĩnh, lại có thứ gì đó đang được ấp ủ một cách bất tri bất giác ở trong thành.
trong một căn nhà ở góc thành, bốn đạo thân ảnh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ lại hội tụ thì thầm to nhỏ.
- Sự kiện khu ngựa mục trường hôm nay là bên chúng ta làm à?
Có thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi.
- Ta đã hỏi rồi, không phải, chúng ta làm việc sẽ không điên cuồng như vậy.
Có thanh âm nữ tử đáp.
- Vậy có phải quái quyệt ngoại lai từ chỗ khác lẻn vào làm không?
Thanh âm trầm thấp khàn khàn lại hỏi.
- Không giống.
Đây là thanh âm của tiểu cô nương.
- Vậy chỉ có thể là những người đeo mặt nạ đó làm, chỉ là bọn họ làm như vậy thì có ý nghĩa gì?
Thanh âm quái dị bén nhọn khó hiểu hỏi.
- Không biết, bọn họ làm việc trước nay luôn kỳ quái, có lẽ không giống vì trả thù Nghi Loan Ti như chúng ta nghĩ.
Thanh âm của tiểu cô nương vang lên.
- Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra được bất kỳ một ai trong bọn họ, bọn họ rốt cuộc đã trốn đi đâu?
Thanh âm trầm thấp khàn khàn căm hận nói.
Lực lượng bọn họ nắm giữ trong tay toàn bộ đều rải ra rồi, nhưng vẫn không phát hiện được dấu vết của thế lực đeo mặt nạ.
Ba thanh âm còn lại đều trầm mặc.
- Bất kể là như thế nào bọn họ cũng khác với chúng ta, dẫu sao bọn họ cũng là người, muốn ẩn nấp, sẽ dễ hơn chúng ta nhiều.
Nữ tử cười khổ một tiếng nói.
- Bất kể là như thế nào, phải mau chóng tìm ra bọn họ, để tuyệt hậu hoạn.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn lại chậm rãi nói,
- Đúng rồi, bên Nghi Loan Ti đã mấy ngày rồi không có tin tức truyền về, ta sợ nó đã xảy ra chuyện.
Trong phòng lại yên tĩnh, tiểu cô nương thở dài nói:
- Có thể làm đến muộn như vậy mới bị phát hiện, đã rất không tồi, nếu xác nhận đã chết, vậy nghĩ cách đưa vào một người khác, tình báo ở bên Nghi Loan Ti là không thể đứt đoạn được.
- Những người đeo mặt nạ đó một mực ẩn nấp ở trong thành không có bất kỳ hành động gì, muốn tìm ra bọn họ là không dễ dàng...
Thanh âm quái dị bén nhọn nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
- Cứ chờ xem, bọn họ sẽ không thể một mực bất động, chỉ cần động là sẽ có dấu vết lưu lại.
Tiểu cô nương cười lạnh một tiếng nói.
Bọn họ đang nói chuyện, một cái bóng như tờ giấy từ khe cửa sổ bay vào, nó bành trướng ra rồi hạ xuống đất quỳ xuống.
- Chuyện gì?
Thanh âm trầm thấp khàn khàn hỏi.
Cái bóng phát ra âm thanh khó hiểu kêu lên.
Bốn quái quyệt trong phòng lại có thể nghe hiểu.
- Bọn họ cuối cùng cũng động thủ rồi.
Thanh âm trầm thấp khàn khàn bật cười.
- Đi, xem thế nào, không thể để bọn họ lại chạy thoát.
Thanh âm tiểu cô nương lạnh lùng nói, rất nhanh bóng của nàng tiêu tán trong phòng.
Ba kẻ còn lại cũng trước sau biến mất.
Cái bóng đang quỳ đứng lên, hét lên một tiếng, lại áp súc thành hình trang giấy, từ khe cửa sổ chui ra ngoài.
Tối nay Thiên Lương Thành đã định trước sẽ khó có thể bình yên.
Chu Phàm vẫn chưa thể biết được chuyện phát sinh trong thành, hắn đã đi ngủ tiến vào Khôi Hà Không Gian.
Trừ khi có người xâm nhập phòng hắn, Lão Huynh mới lay tỉnh Chu Phàm.
Dưới sương mù lượn lờ, Yên Chi ngồi dưới đất, trước người nàng đặt một cái đàn tranh, tay ngọc đang đặt trên dây đàn,
- Ngươi đã đến rồi à, có hứng thú nghe ta chơi một khúc không?
Chu Phàm khó hiểu, có điều hắn nghĩ nghĩ một chút vẫn ngồi trên giáp bản, sắc mặt nghiêm túc gật đầu,
- Mời chơi.
Yên Chi không cười như thường ngày, sắc mặt nàng hơi ngưng trọng, hai tay khẽ động, tay phải móc, khẩy, vuốt, tay trái ấn, rung, chỉ pháp rất tinh diệu.
Một màn này nếu không tiếng thì từ chỉ pháp (tay đánh đàn) cho thấy rất phong cách quý phái.
Chỉ là nhạc khúc đánh ra lại đúng là khó nghe.
Chu Phàm nghe mà khóe mắt giật giật, hắn cố gắng chịu đựng mới không mở miệng bảo Yên Chi đừng đánh nữa.
Đàn tranh lại có thể đánh ra âm thanh quỷ khóc sói gào như vậy, Chu Phàm vẫn là lần đầu tiên được thấy, đây đúng là một kỳ tài nhạc khí.
Vất vả lắm mới xem một khúc, Yên Chi thoát ra khỏi cảnh giới tuyệt vời, cười hỏi Chu Phàm:
- Không biết công tử cảm thấy nô gia chơi thế nào?
- Hay hay hay, khúc này của Yên Chi cô nương chỉ có trên trời, trong khúc vừa có vạn vật như xuân, có ý gió thoảng, chỉ có thể dùng từ dương xuân bạch tuyết để hình dung, nghe một khúc của cô nương, nói là dư âm còn văng vẳng nhà gỗ ba ngày vẫn không hết.
Chu Phàm lấy ra hết những từ khen ngợi ở trong bụng.
Yên Chi dùng tay áo che miệng cười khẽ:
- Công tử quá khen, có hay như vậy không? Kỳ thật ta cảm thấy vẫn cách những gì Ly công tử nói một chút, dẫu sao đây là trên thuyền, cũng không có nhà gỗ để khiến dư âm vang vọng.