Xem ra Khiển Quyển Phát cũng coi như thành thật, có điều Chu Phàm biết, mấu chốt là hắn chưa ngủ bao lâu, nếu hắn ngủ lâu một chút, Khiển Quyển Phát này nói không chừng sẽ tạo phản.
Chu Phàm trước tiên thực thể hóa hai thứ Yên Chi đưa, sau đó mới đi tới, nhặt bọc giấy phù lục lên, lấy Khiển Quyển Phát ra.
Khiển Quyển Phát vẫn tỏa ra quang mang đen xì, truyền đến một đạo ý thức đáng thương:
- Chủ nhân, có thể cho ta trở lại trên đầu ngươi không?
Chu Phàm nhìn phù lục màu tím cầm ở tay trái, lạnh lùng nói:
- Đây là Quyệt Mệnh Phù, nếu ngươi muốn sống, nhất định phải mở ra toàn bộ tâm thần của mình, nạp vào trong Quyệt Mệnh Phù.
Theo thuật pháp Yên Chi truyền lại, Quyệt Mệnh Phù chỉ áp dụng cho quái quyệt cùng một nhịp thở với mình, không phải tất cả quái quyệt đều có tác dụng, trong lịch sử, tất nhiên không phải chỉ có một mình Chu Phàm sinh ra liên hệ tương tự với quái quyệt, Quyệt Mệnh Phù này chính là thiết kế cho loại quái quyệt này.
Đương nhiên mấu chốt hơn là loại quái quyệt này phải có tâm thần của mình, nếu là loại quái quyệt không thể câu thông, Quyệt Mệnh Phù không thể có tác dụng.
- Chủ nhân, tâm thần của ta nạp vào trong Quyệt Mệnh Phù, ta sẽ thế nào?
Thời kỳ Khiển Quyển Phát sinh ra ý thức rất ngắn, nhưng cũng không phải nói nó chính là loại ngu xuẩn.
- Từ nay về sau chỉ cần tâm niệm ta khẽ động, sinh tử đều do ta khống chế.
Chu Phàm thẳng thắn nói, cái này cho dù hắn không nói, Khiển Quyển Phát chắc cũng sẽ đoán được một chút.
Khiển Quyển Phát trầm mặc
- Ngươi chắc biết, ta sẽ không tín nhiệm ngươi một cách vô điều kiện, sau này chỉ cần ngươi không phản bội ta, ta đương nhiên cũng sẽ không giết ngươi, đương nhiên ngươi cũng có thể lựa chọn không làm như vậy, ta còn tìm được một loại biện pháp khác có thể giết ngươi rồi mà không bị ngươi làm ảnh hưởng.
- Tự ngươi chọn đi.
Thanh âm của Chu Phàm lạnh lùng nói.
- Ta nguyện ý.
Khiển Quyển Phát vất vả lắm mới có ý thức, nó không muốn nhanh như vậy đã chết rồi.
Đống tóc hình vòng tròn phân ra một tia hắc quang, hắc quang ngưng tụ thành một sợi tóc dài nhỏ màu đen, sợi tóc giống như tồn tại chân thực, nhẹ nhàng rơi vào trong phù lục màu tím.
Trên phù chỉ của phù lục màu tím hiện lên một văn lộ hình sợi tóc.
Chu Phàm dán phù lục màu tím lên ấn đường của mình, phù lục tỏa ra quang mang chói mắt sáng ngời, sau đó co lại thành tử quang, từ ấn đường Chu Phàm chui vào.
Khiển Quyển Phát chậm rãi rung rung, một lát sau, loại giãy dụa run rẩy này mới bình ổn.
Một loại liên hệ tâm thần như có như không trải qua thuật pháp đặc thù kết nối lại.
Chu Phàm chậm rãi mở mắt, hắn nhìn Khiển Quyển Phát, biết mình đã tự nhiên nắm giữ sinh tử của Khiển Quyển Phát.
Thậm chí nếu Chu Phàm bất hạnh chết đi, Khiển Quyển Phát cũng phải chôn cùng, từ trên bản chất mà nói, bọn họ đã thành một thể.
Khiển Quyển Phát ở trong lòng bàn tay phải của hắn không ngừng có tóc vươn ra, triệt để bao bọc nó thành một tuyến đoàn (cục dây).
Tuyến đoàn đang không ngừng biến ảo, rất nhanh liền ngưng tụ thành một người nhỏ rộng ba nóng tay dài một ngón tay.
Phần mặt của người nhỏ dần dần biến ảo thành bộ dạng của tiểu cô nương nũng nịu, hai mắt nàng đen xì sáng rực nhìn Chu Phàm một cái, cười nói:
- Chủ nhân, đây là chân thân của ta, mỗi ngày ta chỉ cần ở trên đầu chủ nhân mười lăm phút, là có thể hoạt động ở bên ngoài mười hai canh giờ.
- Ngươi là tóc của ta sao lại biến thành một nữ tử?
Chu Phàm có chút không biết phải nói gì hỏi.
Người nhỏ giật mình:
- Ta cũng không biết, khi ta sinh ra chính là giống cái.
- Thôi.
Chu Phàm cũng không nghĩ nhiều nữa.
- Chủ nhân, ngươi có thể cho ta một cái tên không?
Người nhỏ dùng cặp mắt trong suốt đáng thương hỏi.
- Ngươi không phải tên là Khiển Quyển Phát à?
Chu Phàm nhíu mày nói.
- Khiển Quyển Phát chỉ là chủng loại của ta, giống như chủ nhân là nhân loại, chủ nhân cũng có tên.
Người nhỏ giải thích.
- Gọi Tiểu Phát là được rồi.
Chu Phàm có chút tùy ý nói.
- Ôi, Tiểu Phát khó nghe lắm.
- Vậy gọi Tiểu Quyển đi.
- Tiểu Quyển hình như cũng không tồi.
Người nhỏ vê cằm mình vẻ mặt trầm tư.
Trong mắt Chu Phàm có chút cảm khái, hắn không ngờ mình có một ngày lại nuôi một con quái quyệt.
- Vậy gọi ta là Tiểu Quyển được rồi.
Người nhỏ giơ cao tay phải cười híp híp mắt nói.
- Tiểu Quyển à, ngươi nói cho ta biết ngươi có năng lực gì?
Chu Phàm nhìn quái quyệt trong lòng bàn tay, hỏi.
Tiểu Quyển chớp chớp mắt,
- Chủ nhân, Tiểu Quyển sẽ chỉ biết phun tóc.
Toàn thân Tiểu Quyển phun ra tóc đen xì, giống như một con nhím vậy, cuốn thành một đoàn, lăn qua lăn lại trong lòng bàn tay Chu Phàm.
Khóe mắt Chu Phàm giật giật, không thể là sau khi khăng khăng một mực đi theo hắn thì biến thành một phế vật chỉ biết làm nũng chứ.