- Tiểu Quyển, hiện tại với loại hình thái đã thoát ly thân thể ta này của ngươi, còn có thể phun ra sợi tóc để công kích giống như lúc trước không?
Chu Phàm hỏi chi tiết hơn.
Tiểu Quyển dừng lăn lộn, đầu từ trong đống tóc chui ra, gật đầu,
- Cái đó thì có thể làm được.
Tiểu Quyển há miệng, chính là một sợi tóc được phun ra, không ngừng kéo dài về phía trước, xoẹt một tiếng, đâm xuyên qua cửa gỗ trong phòng, để lại một cái lỗ ở bên trên.
- Ngươi đúng là ngu ngốc, ngươi biểu diễn một chút là được rồi, hủy cửa làm gì?
Chu Phàm chán nản nói.
Tiểu Quyển sợ tới mức vội vàng thu hồi sợi tóc,
- Chủ nhân, ta sai rồi.
- Thôi, thôi.
Chu Phàm nhìn ra, Tiểu Quyển này có thể nói chuyện, nhưng chỉ số thông minh sợ rằng không cao bằng Lão Huynh.
Chu Phàm lại trao đổi một lúc với Tiểu Quyển, sau đó đồng ý cho nàng trở lại thân thể của mình.
Tiểu Quyển có được đồng ý, vẻ mặt vui mừng chạy vội từ cổ tay Chu Phàm, một đường chạy nhanh trên cánh tay, chạy đến trên vai Chu Phàm, lại tung người nhảy lên, nhảy đến trên đầu Chu Phàm, hóa thành một đoàn quang mang đen xì dung nhập vào đầu Chu Phàm.
Đây là đặc tính của Khiển Quyển Phát, nó không thể rời khỏi thân thể của kí chủ mà mình ký sinh quá lâu.
Chu Phàm sờ sờ đầu quấn băng vải của mình, có chút không quá xác nhận, đây có tính là nhân họa đắc phúc không?
Chu Phàm không nghĩ nữa, hắn nhìn nhìn cửa gỗ bị đâm thủng một lỗ, thở dài.
Hắn lấy công cụ ra, tu sửa đơn giản lại một chút.
đẩy cửa đi ra ngoài.
Ngủ một giấc, đã là hoàng hôn rồi.
Tia sáng chiếu vào cây hạnh không nở hoa kết quả ở trước cửa.
Chu Phàm duỗi lưng, lại đợi một lúc, ngoài cửa sân truyền đến thanh âm của Lý Cửu Nguyệt.
- Chu huynh, Chu huynh.
- Tới rồi.
Chu Phàm cười cười đáp lại một câu, bước ra mở cửa.
Trên tay Lý Cửu Nguyệt còn cầm một con chim nhỏ, hắn thấy Chu Phàm mở cửa, mỉm cười nói:
- Ở nhà có gì không? Khiển Quyển Phát có xuất hiện không?
Lão Huynh đi theo bên chân, lắc lắc đuôi với Lý Cửu Nguyệt.
- Không có gì.
Chu Phàm cười lắc đầu, sau đó hắn nhìn con chim trong tay Lý Cửu Nguyệt mà dở khóc dở cười nói:
- Ngươi tới thì tới, mang theo thứ này làm gì? Ta trước giờ không biết tự làm đồ ăn.
- Đúng, ta thiếu chút nữa thì quên ngươi đều ăn ở bên ngoài.
Lý Cửu Nguyệt giật mình bật cười.
Chu Phàm dẫn Lý Cửu Nguyệt tiến vào, Lý Cửu Nguyệt tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn vẫn là lần đầu tiên tới chỗ ở của Chu Phàm.
- Hàn xá đơn sơ, xin đừng để ý.
Chu Phàm có chút ngượng ngùng cười cười.
-Ta cảm thấy chỗ ngươi rất tốt, đủ yên tĩnh.
Lý Cửu Nguyệt cười bình luận.
Lý Cửu Nguyệt đi vào trong phòng ngồi xuống, Chu Phàm rót một ly trà cho hắn, cũng ngồi xuống đối diện Lý Cửu Nguyệt.
Lý Cửu Nguyệt quan tâm hỏi vài câu tình huống ở nhà của Chu Phàm, hai người đang nói chuyện bỗng nhiên đều không mở miệng.
Bình thường bọn họ ở Nghi Loan Ti Phủ là nói mãi không hết chuyện, không biết vì sao ngồi trong phòng nhỏ này lại đột nhiên không muốn nói chuyện.
Lão Huynh ngẩng đầu nhìn hai người, mắt đảo tới đảo lui.
Chu Phàm có lòng muốn tìm đề tài, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì mới thích hợp, trong lòng hắn bỗng nhiên nghĩ tới có nên chọc thủng lớp ngụy trang của nàng không?
Hắn lại cảm thấy có chút không ổn.
Lý Cửu Nguyệt có chút bất uống éo người, cặp mắt sáng ngời chớp chớp.
- Chu huynh.
- Lý huynh.
Hai người cơ hồ đồng thời mở miệng, sau đó đều cười khẽ một tiếng.
- Lý huynh, ngươi muốn nói gì?
Chu Phàm cười nói.
-Ta muốn nói, ngươi đã không sao vậy thì ta về đây.
Lý Cửu Nguyệt cười cười,
- Vậy Chu huynh thì muốn nói gì?
Chu Phàm ặc một tiếng, hắn nhìn hai mắt trong suốt của Lý Cửu Nguyệt, giấu đi tâm tư chân thực của mình, lắc đầu nói:
- Ta muốn nói Lý huynh đã tới rồi, chỗ ta lại không có phòng bếp, ta mời Lý huynh ra tửu lâu bên ngoài ăn cơm.
- Chu huynh không cần khách khí.
Lý Cửu Nguyệt uyển chuyển cự tuyệt.
Chu Phàm chỉ có thể coi như không có gì, hắn tiễn Lý Cửu Nguyệt ra cửa, Lý Cửu Nguyệt xua tay, thoải mái rời đi.
Chu Phàm gãi gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ buồn rầu, có phải biểu hiện của hắn quá kém không?
Tịch dương chiếu lên thân thể có chút gầy yếu của Lý Cửu Nguyệt, kéo dài cái bóng của hắn ra.
Lý Cửu Nguyệt đi trên đường ngõ, hắn khẽ mỉm cười, chỉ là hắn bỗng nhiên nghĩ tới gì đó, cúi đầu nhìn ánh sáng chiếu lên nền đá, sắc mặt biến thành có chút ngưng trọng.
Có điều rất nhanh hắn lại ngẩng đầu, đẩy nhanh bước chân, rất nhanh liền trở về Lý trạch.
Lý Cửu Nguyệt vừa tiến vào trong phòng, liền có mười nha hoàn vây tới hắn, đưa khăn ấm cho hắn lau mặt.
Chờ hắn lau mặt xong lại đưa cho hắn một chén trà nóng, mười nha hoàn hầu hạ hắn rất thích đáng, hắn cũng đã quen với loại hầu hạ này rồi.
Chủ nhà Lý Lương Thái nghe thấy tin tức bước nhanh tới, trên mặt hắn tận lực lộ ra nụ cười ôn hòa.