Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 532 - Chương 532. Tin (2)

Chương 532. Tin (2) Chương 532. Tin (2)

- Thúc phụ.

Lý Cửu Nguyệt đứng lên chắp tay thi lễ.

Lông mày Lý Lương Thái giật giật, hắn cố nén để nhận một lễ, sau đó mới cười nói:

- Hiền chất vất vả rồi, Thiên Lương Thành gần đây rất không yên ổn, mong hiền chất cẩn thận nhiều hơn, hay là ta để võ giả trong nhà âm thầm bảo hộ hiền chất...

- Thúc phụ, việc này không cần nói nữa, ở Thiên Lương Lý không ai có thể làm gì được ta.

Lý Cửu Nguyệt lắc đầu nói.

- Ồ.

Lý Lương Thái cười khổ một tiếng, không dám nhiều lời, sau đó lại nói,

- Chuyện Khiển Quyển Phát, ta đã sai người đi tìm giải pháp, tin rằng không cần mấy ngày là sẽ có biện pháp.

- Việc này chắc được giải quyết rồi...

Lý Cửu Nguyệt nói tới đây, trên mặt lộ ra vẻ do dự,

- Đề phòng vạn nhất, ngươi cứ sai người tiếp tục tìm kiếm giải pháp.

Lý Lương Thái ừ một tiếng, hắn vẫy vẫy tay.

Bọn nha hoàn lại cúi người, toàn bộ lui ra ngoài.

Sau khi nha hoàn rời khỏi rồi, cái lưng ưỡn thẳng của Lý Lương Thái lại cúi xuống, vẻ mặt rụt rè nói khẽ:

- Thiếu gia, nghĩa huynh buổi chiều gửi cho ngươi một phong thư.

Nghĩa huynh trong miệng Lý Lương Thái tất nhiên là nói Vương Hải Đông.

Lý Lương Thái nhìn Lý Cửu Nguyệt, Lý Cửu Nguyệt đối với hắn luôn vẻ mặt ôn hoà, nhưng cho dù là như vậy, Lý Lương Thái cũng không dám có chút quá đáng, nếu không phải Lý Cửu Nguyệt đã dặn dò riêng, hắn hận không thể cung phụng Lý Cửu Nguyệt lai lịch không rõ này giống như tiểu tổ tông.

- Lão Vương gởi thư cho ta à? Lấy ra cho ta xem.

Lý Cửu Nguyệt có chút kinh ngạc liếc Lý Lương Thái một cái.

Lý Lương Thái vội vàng từ trong tay áo lấy ra một phong thư.

Sau khi hắn đưa thư cho Lý Cửu Nguyệt, lại ho khẽ một tiếng:

- Hiền chất, ngươi ngồi một lát, ta đi xem đồ ăn đã xong chưa.

Lý Lương Thái rất nhanh liền lui ra ngoài.

Lý Cửu Nguyệt nhìn phong thư, chỗ dễ bị mở ra trên phong thư đều có cấm chế phù văn bịt lại, nếu có người cường hành mở thư, chạm vào cấm chế, vậy phong thư này sẽ tự cháy.

Lý Cửu Nguyệt lấy ra một con dấu ngọc, ấn lên từng cấm chế phù văn trên phong thư.

Ấn triện mà con dấu độc nhất vô nhị đóng ra chính là chìa khóa, cấm chế phù văn đang nhanh chóng tiêu tán.

Lúc này Lý Cửu Nguyệt mới mở phong thư lấy thứ ra xem.

Khi đọc thư trên mặt hắn không có biểu cảm bao lớn, chỉ độc có sau khi xem xong, hắn mới thở dài.

- Tình huống càng lúc càng nghiêm trọng rồi.

Vào thời khắc màn đêm buông xuống, Chu Phàm lấy ra Tiểu Nhân Quả Kính, hắn nhìn gương đồng to bằng bàn tay nghĩ nghĩ một chút, dùng kim đâm rách đầu ngón tay, máu tươi nhỏ lên trên mặt gương.

Đợi cho sau khi đủ máu tươi rồi, Chu Phàm cấp tốc dùng ngón tay viết lên canh giờ trên mặt gương.

Viết xong, phù văn to bằng hạt gạo trên cán gương tỏa ra quang mang màu vàng.

Từng phù văn giống như trùng tử mấp máy bò tới mặt gương.

Sau khi chúng chui vào mặt gương liền ăn máu tươi trên mặt gương.

Máu tươi sau khi có ọc theo mặt gương xoay chung quanh thành một phù văn cắn nuốt tất cả máu tươi, quang mang màu vàng rút đi, mặt gương đồng thau biến thành một mảng hắc ám, giống như muốn dung nhập vào trong bóng đêm bên ngoài.

Trong lòng Chu Phàm Tay cầm cán gương dâng lên một loại cảm giác rất vi diệu, hắn biết mình nên đi theo phương hướng nào.

Chỉ cần thuận theo loại cảm giác này, hắn có thể tìm được người hắn cần tìm.

Chu Phàm cười lạnh đứng dậy, hắn đẩy cửa đi ra.

Tử Kim Khinh Giáp đã bao bọc lấy hắn, ẩn giáp trong bát giáp cũng phát động, khiến cho Chu Phàm dung nhập vào trong bóng đêm một cách hoàn mỹ.

Lão Huynh ở cạnh cửa phát ra tiếng sủa khẽ, giống như đang nghi hoặc vì sao Chu Phàm lại đột nhiên biến mất.

- Lão Huynh, ngươi trông nhà.

Trong không khí đêm tối truyền đến thanh âm của Chu Phàm.

Lão Huynh lắc lắc đuôi, ngồi dưới đất.

Chu Phàm ở trạng thái ẩn giáp chỉ nhẹ nhàng bước ra một bước, đã mượn lực bay ra khỏi tiểu viện của mình.

Bóng đêm như nước, Chu Phàm lên nóc nhà, từ nóc nhà tây phường lặng lẽ chạy đi.

Phía trước mỗi tòa đại viện của tây phường đều treo đèn lồng giấy, nhà trong sân tỏa ra ánh sáng vàng ảm đạm mông lung.

Thỉnh thoảng sẽ có tiếng nói chuyện và tiếng chó sủa xen lẫn với nhau.

Màn đêm vừa mới hàng lâm không bao lâu, đại đa số gia đình ở tây phường đều không ngủ.

Trong lòng Chu Phàm có chút kinh ngạc là, người hắn muốn tìm vốn cho rằng là trốn ở một góc âm u nào đó của đông phường.

Ai ngờ lại trốn ở tây phường.

Gương trong tay không ngừng truyền đến tin tức vi diệu cho hắn, khiến cho hắn không bị lạc phương hướng.

Theo tiếp cận, tin tức vi diệu mơ hồ cũng biến thành càng lúc càng rõ ràng.

Chu Phàm rất nhanh từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi tới trên đường ngõ của tây phường.

Cuối cùng, hắn dừng chân trước một tòa trạch để (dinh thự), mượn ánh sáng mỏng manh của đèn lồng có thể nhìn thấy bảng hiệu phía trên có hai chữ 'Cố phủ'.

Bình Luận (0)
Comment