Nếu nhìn từ xa, hơn nửa đông phường đều bị một cái nấm lục quang bao phủ.
Chu Phàm cũng ở trong đó, thân thể hắn như hành tẩu trong biển sâu, tốc độ cũng chậm lại.
Mấu chốt hơn là, hắn đụng vào một vách ánh sáng, trong nhất thời vách ánh sáng này sợ rằng là không thể phá được.
Đây là Quyệt Vực mà hắn từng thấy.
Chu Phàm thở dài, hắn xoay người nhìn về phía Ma Tổ, rút Tinh Sương Đao, dán lên ba đạo Cốt Thủy Phù trên đao gỉ.
Không thể né tránh, vậy chỉ có đánh một trận.
Dựa vào thực lực hắn là không có một chút lòng tin có thể chiến thắng được quái quyệt cấp huyết Lệ đỉnh phong sắp hoàn thành thăng cấp này, nhưng hắn có Vân Âm Đinh!
- Ngươi cho rằng ta không biết ngươi có năng lực thuấn di à? Nhân loại ngươi đáng chết.
Ma Tổ giơ tay phải lên.
Trong lòng bàn tay nó có quang mang màu đen đang ngưng kết.
Tâm tình của Chu Phàm rất trầm trọng, tay phải hắn nắm chặt Tinh Sương Đao, tay trái thì cầm Vân Âm Đinh.
Nếu muốn giết Ma Tổ, cho dù hắn sử dụng phù lục hạ phẩm Tử cấp của phù giáp cộng thêm Viêm Dương Khí và tất cả chân khí trong thân thể, cũng chưa chắc đã giết được, chỉ có Vân Âm Đinh mới có thể mang tới một kích trí mạng.
Chỉ là quang mang màu đen vẫn chưa hoàn toàn ngưng tụ ra, đột nhiên tiêu tán.
Ma Tổ buông tay, không nhìn Chu Phàm nữa, mà là nghiêng đầu nhìn về phía bên trái.
Phía bên trái, có một đôi tay xuyên qua Quyệt Vực Quang Bích (vách ánh sáng) của nó bố trí, đang nhẹ nhàng xé một cái.
Quang bích nhìn thì cứng rắn lại bị kéo ra một khe nứt cao bằng một người.
Chu Phàm cũng hơi sửng sốt.
-Ái chà chà, lão đạo không tới muộn chứ?
Một lão nhân mặc đạo bào màu xám, để búi hỗn nguyên cười hì hì bước vào.
Nếu nhìn kỹ, thân thể lão nhân rất gầy yếu, khuôn mặt có xương gò má gồ lên, trên áo xám ở vị trí ngực của hắn in một chiếc lá cây khô vàng, trên lá cây có văn lộ đan xen.
Ánh mắt Ma Tổ lạnh lùng nhìn lão nhân:
- Hoàng Diệp lão đạo, ngươi tới đúng là nhanh thật.
Là quái quyệt trí tuệ tiếng tăm lừng lẫy của Lạc Thủy Hương, Ma Tổ cũng có tìm hiểu về cao thủ của Lạc Thủy Hương.
Nếu không phải chúng đã giày vò lâu như vậy, Hoàng Diệp lão đạo lúc này mới xuất hiện, Ma Tổ sớm đã hoài nghi, đây là một bố cục nhằm vào đàn Ma Cô Yêu bọn chúng mà thiết lập.
Trên mặt Hoàng Diệp lão đạo mang theo nụ cười thoải mái,
- Còn không nhanh, để cái nấm già ngươi hủy cả thành của chúng ta à.
- Các ngươi đi trước đi, có thể đi bao nhiêu thì đi bấy nhiêu.
Ma Tổ hơi nghiêng đầu nói.
Chu Phàm không vọng động, nhưng lời nói kỳ quái đó của Ma Tổ hiển nhiên không phải là nói với hai người bọn họ, mà là nói với đàn Ma Cô Yêu.
Hiện tại Chu Phàm đã biết, có lẽ Hoàng Diệp lão đạo này chính là nguyên nhân Yến Quy Lai hạ lệnh bảo bọn họ kéo dài thời gian.
- Chúng không đi được bao nhiêu đâu.
Hoàng Diệp lão đạo rung đùi đắc ý,
- Trước khi ta tới đây đã đến Nghi Loan Ti Phủ một chuyến, người trong phủ ti đã ra rồi, bọn họ đang thu thập các hài nhi đó của ngươi.
Ma Tổ trầm mặc không nói gì.
- Không ngờ ngươi còn thiếu một chút nữa là tiến vào cấp tiếp theo, nếu ngươi co đầu rụt cổ trong hoang dã, chúng ta cũng chưa chắc có thể tìm ra được ngươi.
- Chỉ là ngươi vì thăng cấp, muốn làm một hồi nhân tế, tiến vào Thiên Lương Thành, vậy hiện tại thì có thể là không đi được rồi.
Nụ cười trên mặt Hoàng Diệp lão đạo chậm rãi thu liễm.
- Vậy cũng chưa chắc.
Ma Tổ lắc đầu phủ nhận cách nói của Hoàng Diệp lão đạo.
Huyệt Thái Dương của Chu Phàm giật giật, hắn đang hô to ở trong lòng, nói ít thôi, mau giết Ma Tổ này đi, chẳng lẽ không biết bất kể là nhân vật phản diện hay chính diện, đều rất dễ chết vì nói nhiều à?
Nếu hắn vì phòng ngừa biến số, đương nhiên là sẽ làm thịt quái quyệt này trước đã rồi nói sau.
Chỉ là hắn không phải Hoàng Diệp lão đạo, Hoàng Diệp lão đạo cũng sẽ không nghe hắn chỉ huy.
Hoàng Diệp lão đạo có chút kinh ngạc nói:
- Têm nấm già ngươi, cho dù ngươi tiến vào cấp tiếp theo, cũng chưa chắc đã có thể đào thoát trên tay ta, dựa vào cấp Huyết Lệ hiện tại của ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà đào tẩu?
- Nếu ngươi nguyện ý bó tay chịu trói, theo ta về Lạc Thủy Thành, khai ra chuyện Hủ Cốt Chiểu Trạch, chúng ta tối đa sẽ chỉ nhốt ngươi lại, chứ sẽ không giết ngươi.
Quái quyệt có trí tuệ như Ma Tổ, có đôi khi đối với Nghi Loan Ti mà nói là bắt sống có ý nghĩa lớn hơn giết chết.
Đây mới là không động thủ Hoàng Diệp lão đạo chậm chạp không động thủ.
- Các ngươi không thể để ta ăn một lượng lớn người, tối đa chỉ cho ta duy trì một hơi thở, như vậy thì có khác gì chết?
Ma Tổ cười lạnh nói.
- Ngươi đã không chịu, vậy còn gì muốn nói không?
Hoàng Diệp lão đạo thở dài,
- Nếu không thì ngươi chỉ có thể đi chết rồi.