- A Phàm.
Tiểu Liễu nhìn thấy Chu Phàm trở về, hoan hô một tiếng chạy vội tới.
Chu Phàm cười cười ôm lấy Tiểu Liễu, trong mắt mang theo vẻ ôn nhu.
- Ta còn tưởng rằng ngươi phải rất nhiều ngày nữa mới trở về...
Tiểu Liễu ôm chặt cổ Chu Phàm nói. Trong giọng nói toàn là vẻ nhớ nhung.
- Ta cũng nhớ Tiểu Liễu, cho nên trở lại sớm.
Chu Phàm cười nói, hắn cầm lấy tay phải của Tiểu Liễu, nhìn vòng tay.
Vòng tay hồng nhạt hơi trong suốt đã xuất hiện từng vết rạn mờ mờ, điều này khiến mắt Chu Phàm lộ ra vẻ ngưng trọng.
Vết rạn trên vòng tay chỉ mờ mờ, nếu không nhìn kỹ, căn bản khó có thể phát hiện.
Bọn Đại Liễu, Chu Nhất Mộc đều không biết, cũng là Tiểu Liễu phát hiện trước, nói với bọn họ.
Chu Phàm vì thế mà trở nên cảnh giác, lúc trước khi Vụ đưa hắn vòng tay, không nói sẽ xuất hiện loại tình huống này.
Vòng tay chính là để áp chế lực lượng quái quyệt trong cơ thể Tiểu Liễu, nếu vòng tay thật sự xảy ra vấn đề gì, lực lượng quái quyệt trong cơ thể Tiểu Liễu sẽ không áp chế được nữa.
Bọn Đại Liễu không quá hiểu về tình huống của Tiểu Liễu, cho nên không biết tầm quan trọng của việc này, nhưng Chu Phàm thì lại biết rất rõ.
Chu Phàm nhíu mày, hiện tại chỉ có đợi đến buổi tối lại đi hỏi Yên Chi, xem nàng có biết là có chuyện gì không.
Trong lòng Chu Phàm nghĩ tới việc này, có điều không nói ra, mà là cùng Tiểu Liễu đến nhà hắn chơi một buổi chiều.
Đến khi ăn xong cơm chiều, Tiểu Liễu mới lưu luyến không rời theo Chu Xuân Mai về nhà.
Chu Phàm cười cười nói với hai người Chu Nhất Mộc:
- Ta đi tìm Sầu Hầu một chút.
Hôm nay Sầu Hầu không xuất hiện, chắc là tối hôm qua trực đêm, hiện tại chắc đã ngủ dậy rồi.
Hai người Chu Nhất Mộc và Quế Phượng hơi sửng sốt, Quế Phượng nói:
- A Phàm, ngươi không biết gì à? Sầu Hầu đã rời khỏi thôn rồi.
- Rời thôn?
Chu Phàm hơi ngẩn ra,
- Đi đâu?
Chu Nhất Mộc nói:
- Chúng ta còn tưởng rằng ngươi biết rồi, hiện tại xem ra hắn không kịp tới Thiên Lương Thành tìm ngươi, Sầu Hầu đi học võ với một võ giả, trước khi đi hắn còn nói nếu đủ thời gian, sẽ đi qua Thiên Lương Thành thăm ngươi một chút.
- Học võ với ai? Các ngươi cho biết võ giả đó không?
Sắc mặt Chu Phàm hơi biến đổi, nếu Sầu Hầu chỉ là võ giả bình thường, hắn cũng không lo lắng, nhưng vấn đề Sầu Hầu là quyệt nhân, thế gian này luôn có một số người thèm muốn năng lực quyệt nhân mà bí quá hoá liều.
- Chúng ta không biết, hắn tự xưng là đệ tử của Bạch Hồng Quán, có điều hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đã xác nhận thân phận của hắn, Sầu Hầu cũng đồng ý đi cùng hắn, cho nên Trương Mộc Tượng mới để hắn đi.
Chu Nhất Mộc nghiêm túc trả lời.
- Bạch Hồng Quán à...
Chu Phàm thở phào, hắn đã từng nghe qua về môn phái này, môn phái này ở Cao Tượng Huyện cũng coi như là một môn phái rất có tiếng.
Bạch Hồng Quán làm việc rất chính khí, tự phát diệt trừ không ít quái quyệt cho dân chúng, hai vị Phù Sư Hoàng, Mao đã xác nhận thân phận của hắn, vậy chắc không có vấn đề gì lớn.
Dẫu sao võ giả thèm muốn năng lực quyệt nhân không ít, nhưng thật sự mạo hiểm cướp lấy năng lực quyệt nhân như Trương Hạc cũng không nhiều lắm.
Huống hồ Thanh Cân Đồng cũng không tính là năng lực quá hiếm có.
Chu Phàm lại đi tìm hai vị Phù Sư Hoàng, Mao để xác nhận võ giả trung niên mang Sầu Hầu đi đúng là đệ tử đời thứ hai của Bạch Hồng Quán.
Về phần vì sao võ giả trung niên đó lại tới loại địa phương Thiên Lương Lý Phần Cốc Địa này?
Đệ tử Bạch Hồng Quán trước nay thích đi chung quanh du lịch rèn luyện, đây là chuyện mà mọi người đều biết, cái này không phải chuyện quá kỳ lạ gì.
Chu Phàm cảm thấy yên tâm, đồng thời hắn lại thầm thở dài, Sầu Hầu vừa đi, không biết lúc nào mới có thể gặp lại hắn?
Có điều rất nhanh hắn liền cảm thấy buồn cười lắc đầu, Sầu Hầu chỉ tới Bạch Hồng Quán, ba tháng sau chính là lúc hắn phải tham gia thư viện đại khảo, đến lúc đó khẳng định sẽ có thời gian gặp lại.
Không cần đa sầu đa cảm như vậy.
Chu Phàm về nhà cũng không vội đi tu luyện, mà là nói với cha mẹ chuyện mình sắp đi các nơi du lịch rèn luyện.
Sau khi nghe xong cha mẹ đều rất lo lắng, có điều dưới sự an ủi của Chu Phàm, bọn họ mới yên tâm.
- Trong nhà thì ngươi không cần lo lắng, ta và mẹ ngươi sẽ chiếu cố tốt bản thân, ngược lại là ngươi, ở bên ngoài phải cẩn thận một chút, gặp phải nguy hiểm thì đừng cậy mạnh, bất kỳ lúc nào cũng phải nghĩ tới giữ lấy tính mạng của mình.
Chu Nhất Mộc nghĩ nghĩ một chút nói.
Chu Nhất Mộc biết Chu Phàm đã nói muốn đi du lịch với bọn họ, vậy chính là thật sự hạ quyết tâm rồi, bọn họ cũng không muốn ngăn cản Chu Phàm.
- Cha, ngươi yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân.
Chu Phàm lại lấy ra một đạo Tiêu Tức Phù đưa cho Chu Nhất Mộc.