Vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Khôi Hà Không Gian đâu rồi?
Chiếc thuyền không gì không làm được đó đâu rồi?
Đột nhiên xuất hiện ở một nơi xa lạ, khiến tinh thần của hắn triệt để trở nên căng thẳng.
Hắn nhìn chung quanh, cung điện trống trải, tịch liêu giống như chỉ có một mình hắn.
Bỗng nhiên có tiếng nhạc mỹ diệu vang lên, tiếng nhạc này không biết là nhạc khí gì đánh ra, như tiên âm khiến người ta như say như mê.
Nếu không phải tinh thần của Chu Phàm một mực căng thẳng, có lẽ hắn sẽ không kìm được mà đắm chìm ở trong đó.
Cửa đồng xanh cao tới trăm trượng ở phía sau cung điện chậm rãi mở ra, có quang mang màu vàng chiếu vào.
Sau khi cự môn (cánh cửa khổng lồ) triệt để mở ra, thiên nữ nhiều không đếm được từ bên kia cửa thướt tha bước vào, bọn họ mặc nghê thường trắng nõn, tóc búi cao, trên người mỗi một thiên nữ đều tỏa ra khí tức thánh khiết.
Chu Phàm há miệng muốn hỏi, nhưng thiên nữ lại vẻ mặt đoan trang, giống như không nhìn thấy hắn, đi qua trước người hắn.
Phía sau thiên nữ có rất nhiều thần nhân bay vào, có lão tiên nhân cưỡi thanh ngưu, có thần nhân mặt đen tay cầm búa lớn, có tiên long, có thần nữ trên người tỏa ra thần quang bảy màu, mỗi một người đều khí thế phi phàm, bọn họ nhẹ giọng cười nói bay qua đỉnh đầu Chu Phàm.
Mặt Chu Phàm lộ vẻ ngạc nhiên, chẳng lẽ hắn đến thiên đình trong truyền thuyết à?
Nhưng vì sao những thần tiên này lại giống như không nhìn thấy hắn?
Các thần nhân bay xuống đứng dưới bậc hoàng kim của thần cung.
- Bệ hạ tới rồi.
Lão tiên nhân mặc áo đen râu dài tới trước ngực đứng ở trước nhất các thần nhân ho khẽ một tiếng nói.
Lời hắn nhẹ giọng nói ra không ngờ có thể vang vọng trước cung điện nhìn thì giống như là vô biên vô hạn này.
Thanh âm nói cười của các Thần nhân lập tức ngừng lại, ánh mắt đều nhìn về phía cự môn.
Chu Phàm cũng không nhịn được mà nhìn tới.
Trong cự môn có dị thú đồng đen chín đầu đằng vân giá vũ bay vào, dị thú đồng đen chín đầu này cao trăm trượng, giống như rồng lại giống như hổ, bởi vì hình thể quá khổng lồ, trong nhất thời khó có thể miêu tả được bộ dạng của chúng.
Cự thú chín đầu bước vào thần cung, ngay cả thần cung cũng lộ ra có chút chật hẹp.
Phía sau cự thú đồng đen chín đầu kéo xa liễn to lớn, đoạn trên của xa liễn là thần nhân thân cao trăm trượng đang ngồi, vẻ mặt hắn uy nghiêm, đầu đội mũ miện, mặc long bào mười hai văn chương, mũ miện và long bào giống như đại đạo biến thành, có từng trận đạo âm truyền ra.
Xa liễn đồng đen bay qua, giống như trời sụp đất nứt, có hố đen to lớn xoay tròn vặn vẹo.
Chu Phàm triệt để nín thở, những gì nhìn thấy trước mắt đã vượt quá phạm vi mà hắn có thể tưởng tượng.
Thần nhân cao trăm trượng từ trên xa liễn đi xuống, hắn ngồi trên ngự tọa của thần cung, thần nhân và thiên nữ dưới bậc điện đều quỳ xuống.
Xa liễn lại được cự thú đồng đen chín đầu đằng vân giá vũ kéo bay ra ngoài.
Chỉ độc có một mình Chu Phàm là lúng ta lúng túng đứng đó.
Bởi vì Chu Phàm đứng rất xa, hắn có thể nhìn thấy toàn thân thần nhân trăm trượng đó một cách rõ ràng, ở trước mặt thần nhân trăm trượng, hắn giống như một con kiến nho nhỏ.
Kỳ thật không chỉ là hắn, tất cả mọi người ở dưới bậc điện đều lộ ra vô cùng nhỏ bé.
Thần cung xây dựng lớn như vậy, chính là để có thể dung nạp thần nhân này.
- Phàm nhân đó là thế nào vậy?
Thần nhân trăm trượng mở miệng, hắn vừa mở miệng, cả tòa thần cung đều hơi rung rung.
Miệng thần nhân trăm trượng to như một căn phòng.
Nhân loại đó, tất nhiên là nói Chu Phàm.
Chu Phàm biến sắc, thần nhân trăm trượng không ngờ có thể nhìn thấy hắn, hắn còn tưởng rằng mình chỉ là một quần chúng không bắt mắt.
Một lão tiên nhân tay cầm phất trần nhìn Chu Phàm một cái, trả lời:
- Phàm phu tục tử này là người lên thuyền của chiếc thuyền ma đó.
- Người lên thuyền đáng thương à? Nhưng vì sao hắn lại ở đây?
Thần nhân trăm trượng giận dữ nói.
- Bệ hạ bớt giận.
Một thần tướng cao to mặc chiến giáp vàng óng ánh bước ra khỏi hàng, quỳ xuống run giọng nói:
- Ta lĩnh ý chỉ của bệ hạ đi diệt ma thuyền nhập cư trái phép đó, tất cả oán linh trên ma thuyền đều bị ta dùng thiên địa vĩ lực tiêu diệt, chỉ là ta biết bệ hạ có đức hiếu sinh.
- Phàm nhân này không biết chân tướng, rất vô tội, không biết nên xử lý thế nào, nếu ta để lại trên ma hà (sông ma), không có ma thuyền hắn rất nhanh sẽ chết đi, cho nên chỉ có thể dẫn theo hắn về, chờ bệ hạ xử trí.
Trán Chu Phàm toát mồ hôi, tâm thần hắn chấn động kịch liệt, nghe ý của thần tướng này, thuyền là bị hắn diệt rồi, tất cả oán linh trên thuyền chính là những người dẫn dắt, nói cách khác Vụ và Yên Chi đều theo thuyền bị đánh chìm mà chết.
Nghe ý của thần tướng, thuyền chính là một chiếc ma thuyền, gặp phải là trừ bỏ.
Nhưng hiện tại hắn nên làm gì?