Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 684 - Chương 684. Rồng

Chương 684. Rồng Chương 684. Rồng

- Thì ra là như vậy.

Sắc mặt thần nhân trăm trượng hơi dịu đi, cặp mắt như hai hồ nước của hắn nhìn về phía Chu Phàm,

- Phàm nhân, quỳ xuống.

Chu Phàm cũng không biểu hiện ra vẻ cường ngạnh cốt khí gì, hắn thuận theo quỳ xuống.

- Ta chính là Hỗn Độn Tổ Thần, khởi nguyên của tất cả thế gian, thần chỉ duy nhất chúa tể thương sinh, chiếc ma thuyền đó chính là tồn tại cực ác muốn thông qua ma hà nhập cư trái phép đến bờ đối diện, một khi để nó đạt tới bờ đối diện, sẽ tạo thành sinh linh đồ thán.

- Phàm nhân ngươi bị nó lợi dụng, niệm tình ngươi không biết chuyện, tạm thời tha cho ngươi một mạng.

- Tạ bệ hạ thứ tội.

Chu Phàm dập đầu tạ ơn, hắn lớn gan nói:

- Bệ hạ, ta chính là một phàm nhân, có chỗ nào đáng để ma thuyền đó lợi dụng?

- Chính bởi vì ngươi là phàm nhân, trên người có nhân khí, chỉ cần ở trên chiếc thuyền đó, có thể khiến thần tướng của ta rất khó tìm được tung tích của nó, tất cả những gì nó xui khiến oán linh nói đều là giả.

Thanh âm của thần nhân trăm trượng giống như tiếng sấm lại vang lên.

- Nơi này không phải nơi ngươi nên ở, mau ra khỏi đây, chỉ cần ra khỏi cánh cửa này, ngươi có thể trở lại thế giới của mình.

Chu Phàm lại không đứng lên, hắn lại dập đầu nói:

- Bệ hạ, thọ mệnh của ta bị ma thuyền lấy mất bảy tám thành, hiện tại chỉ có bốn năm năm để sống, không biết bệ hạ có thể trả thọ mệnh cho ta không?

- Chỉ là việc nhỏ, cho ngươi toại nguyện.

Thần nhân trăm trượng búng ngón tay một cái, một đạo quang mang màu vàng chui vào trong cơ thể Chu Phàm.

Chu Phàm chỉ cảm thấy toàn thân ấm áp, cực kỳ thoải mái.

- Tạ bệ hạ.

Chu Phàm vẫn quỳ bất động.

- Phàm nhân này, ngươi còn không ra ngoài đi.

Sắc mặt thần nhân trăm trượng lạnh lùng, hắn thấy Chu Phàm lề mề không đi.

Chu Phàm dùng vạt áo lau mồ hôi, sau khi lau xong lại cười khổ nói:

- Bệ hạ, hiện tại ta có thọ mệnh, nhưng thế giới bên ngoài nguy hiểm như vậy, có thọ mệnh cũng không biết có thể sống được bao lâu, có thể xin bệ hạ ban thưởng cho ta thần thuật vô thượng để bảo đảm an toàn không.

- Lớn mật

Thần nhân trăm trượng quát lạnh một tiếng, trên mặt hắn lộ ra vẻ giận dữ.

Trong thần cung lập tức gió nổi mây phun, có từng đạo lôi âm vang lên.

Thần cung không thấy lôi đình, lại vang lên tiếng sấm, chấn cho hai tai Chu Phàm kêu ong ong.

- Chỉ là phàm nhân, không ngờ lại lòng tham không đáy như vậy, nếu không phải bệ hạ là thánh nhân, nhất định đã đánh cho ngươi nhân hồn câu diệt rồi.

Vị thần tướng tự xưng là mang Chu Phàm đến quát lên,

- Hiện tại còn không mau rời đi?

Chư vị thần nhân đều lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Phàm.

Trên mặt Chu Phàm không hề có bất kỳ vẻ sợ hãi nào, hắn đứng lên, vỗ vỗ đầu gối không chút để ý nói:

- Nếu bệ hạ không ban thưởng thần thuật vô thượng cho ta, vậy chẳng thà giết ta đi cho xong.

- Bệ hạ, là lỗi của ta, không ngờ lại cứu về một tiểu nhân như vậy, cho dù ta mạo phạm thiên quy, cũng phải giết hắn.

Thần tướng lại bước ra khỏi hàng chắp tay nói, hắn bước về phía Chu Phàm.

Thần tướng và Chu Phàm vốn cách nhau khá xa, nhưng một bước của hắn lại vượt qua vô số cự ly, sợ rằng không cần mười bước là có thể đi đến bên cạnh Chu Phàm, trên người hắn tỏa ra sát ý lẫm liệt.

Chu Phàm mỉm cười nhìn thần tướng.

- Được rồi.

Thần nhân trăm trượng khi thần tướng sắp đi đến trước người Chu Phàm liền mở miệng.

Thần tướng lập tức ngừng bước chân, nhìn về phía thần nhân trăm trượng,

- Bệ hạ?

- Thôi!

Thần nhân trăm trượng trầm giọng nói,

- Hắn có thể tới đây chính là một hồi duyên phận, tặng hắn một môn thần thuật, để hắn tự rời đi.

- Bệ hạ nhân từ. Các thần nhân đều lên tiếng tán dương.

- Bệ hạ nhân từ.

Chu Phàm cũng hô lên theo,

- Nhưng có thần thuật vẫn không đủ, ta còn muốn pháp bảo, tiên đan vô thượng, bằng không ngươi giết ta đi.

Các thần nhân đều yên lặng.

- Lớn mật.

- Vô sỉ.

- Đưa hắn lên thượng thiên lôi đài, để hắn chịu vạn lôi đánh chết.

- ...

Các thần nhân đều chấn động, mặt lộ vẻ giận dữ.

Thần nhân trăm trượng lại tỏa ra uy nghiêm khó lường, giống như muốn trừng phạt Chu Phàm thật nặng.

- Đừng cho nói lại không làm.

Chu Phàm xắn tay áo,

- Đến đây, tới giết ta đi.

Thanh âm vô cùng kiêu ngạo vang vọng trong thần cung.

Các thần nhân ngừng quát mắng, bọn họ đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó thì trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Thần cung nguy nga bắt đầu sụp đổ, thần nhân, thiên nữ dưới bậc điện đều tiêu tán giống như bọt biển.

Thần nhân trăm trượng hừ lạnh một tiếng, thân thể hắn trào ra một lượng lớn sương mù rồi tản đi.

Sau khi ảo tượng sụp đổ, Chu Phàm phát hiện mình đang đứng trên giáp bản, sắc mặt hắn lạnh lùng, nhưng lại không khỏi thở phào, vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, thiếu chút nữa thì bị lừa rồi.

Trong sương mù mờ mịt, hắn nhìn về phía bên kia thuyền gỗ, có một sinh vật to lớn thân thể chiếm nửa chiếc thuyền.

Bình Luận (0)
Comment