- Nó không tới đâu, đừng để ý tới nó.
Chu Phàm trầm mặc một chút nói,
- Đều tản ra, nên làm gì thì làm cái đó.
Dẫu sao đây cũng là đêm tối ở hoang dã, cho dù là Chu Phàm cũng không dám đi loạn trong đêm đen ở nơi hoang dã, không thể vì quái quyệt đó phát ra thanh âm không rõ mà bọn họ mạo hiểm đi tìm trong đêm tối.
Đã không đến, vậy đừng trêu chọc nó, đây mới là cách làm chính xác.
Có lửa trại kèm U Diễm Phù, những Âm Ảnh Quái Quyệt sợ hãi ánh lửa đó chưa chắc đã dám tới.
Có điều để phòng ngừa vạn nhất, Lý Cửu Nguyệt và Chu Phàm vẫn phái thêm hai võ giả ở phương hướng này, bốn võ giả cùng một chỗ, nếu gặp chuyện không may, cũng có thể chiếu ứng cho nhau.
Chu Phàm về lều trại, hắn lại bảo trì cảnh giác ngồi nửa canh giờ, sau khi xác nhận bên ngoài không có chuyện gì phát sinh, hắn mới dặn dò một câu Lão Huynh, sau đó yên tâm nằm xuống ngủ.
Trên thuyền sương mù lượn lờ, con hắc long đó đang lười biếng nằm trên giáp bản, ngửa đầu nhìn huyết cầu to lớn trên bầu trời.
Chu Phàm tiến vào, hắc long cũng không nhìn hắn lấy một cái.
- Vẫn đang tức giận vì chuyện tối hôm qua à?
- Ta thật sự không phải cố ý, kỳ thật ta cũng chỉ là tò mò tùy tiện hỏi một chút mà thôi, là ta miệng tiện, ta ở đây xin lỗi Long Chủ đại nhân.
Chu Phàm nói xong vẻ mặt nghiêm túc nói.
Lúc ấy hắn chỉ là tò mò vì sao ngũ thải long và kim long lại sinh ra một con hắc long, cho dù không nói thẳng ra, nhưng cũng phải xin lỗi.
Đương nhiên hắn xin lỗi cũng là vì sợ hắc long dưới cơn giận dữ tăng giá Long Thần Huyết, bằng không, hắc long này lần đầu tiên vừa gặp mặt đã muốn giết hắn, hắn chưa chắc đã thật lòng xin lỗi nó.
- Cút.
Cặp mắt hoàng kim của hắc long lại có lửa giận đột nhiên bốc lên, thằng chó này không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc tới nàng lại cảm thấy rất bực.
Đối mặt với hắc long đang phẫn nộ, Chu Phàm cười gượng một tiếng, không nói thêm nữa, rất dứt khoát xoay người đi đến bên cạnh tự tu luyện.
Luân phiên luyện tập Đao pháp, quyền pháp, Chu Phàm đang chuyên tâm luyện tập, mà hắc long vẫn nhìn huyết cầu to lớn không nhúc nhích.
Sau khi Chu Phàm cảm thấy sắp đến giờ, hắn mới ngồi xuống nghỉ ngơi, hắn nhìn thân thể khổng lồ của hắc long một cái, trong lòng có chút buồn bực, hắc long này đã nhìn huyết cầu cả một đêm rồi, huyết cầu này có gì hay mà nhìn lây vậy?
- Ê, ngươi rốt cuộc đang nhìn gì thế?
Chu Phàm vẫn hỏi ra.
- Bổn tọa đang nhìn xem ngươi chừng nào thì sẽ trở thành một bộ phận của huyết cầu?
Hắc long cười lạnh trả lời.
Bộ phận hạch tâm của huyết cầu to lớn treo trên bầu trời là gì thì Chu Phàm không biết, nhưng ở ngoại vi đều là thi hài của người lên thuyền sau khi thất bại lưu lại.
Vừa nghĩ tới mình sau khi chết, sẽ trở thành một bộ phận của huyết cầu, hắn không nhịn được mà rùng mình,
- Không ngờ ngươi lại là một con rồng nhàm chán như vậy...
- Nhân loại ngươi làm sao biết được sự cường đại của bổn tọa, bổn tọa nói xem ngươi chừng nào thì chết, chính là đang nhìn tử kỳ của ngươi, chỉ là không xấu xa như loại tiểu nhân vật như ngươi nghĩ, bổn tọa là đang vận dụng thiên phú Long Thần Ngữ để nhìn quá khứ tương lai của ngươi.
Hắc long nói với vẻ khinh thường.
Hiện tại cho dù trong miệng nàng không phát ra Long Thần Ngữ, cũng có thể vận chuyển loại thiên phú bản tộc này một cách tự nhiên.
Chu Phàm ngẩn ra, vội vàng hỏi:
- Ngươi nhìn thấy gì?
Nếu Long Thần Ngữ của hắc long này thực sự mạnh như vậy, có thể nhìn thấy tương lai của hắn, vậy nói không chừng có thể khiến hắn xu cát tị hung!
Về phần chuyện của mình sẽ hoàn toàn lọt vào trong mắt nàng, đó ngược lại là việc nhỏ, dẫu sao cho dù hắc long muốn động thủ với hắn cũng không thể.
- Không.
Trong con mắt hoàng kim của hắc long mang theo dị sắc,
- Bất kể là quá khứ hay là tương lai của ngươi bổn tọa đều không nhìn thấy một chút nào.
Thiên phú Long Thần Ngữ của nàng là độc nhất vô nhị, có thể dễ dàng thay đổi pháp tắc, càng có thể khiến tầm nhìn qua lại trong thời không gian, chỉ cần là tu sĩ thực lực không quá cường đại, đều không thể tránh được hai mắt của nàng.
Thực lực của Chu Phàm này chỉ là tẩy tủy, thấp kém tới đáng thương, sao có thể không nhìn thấy gì?
Trước kia nàng từng sử dụng loại năng lực này, để quan sát những người lên thuyền đó, bất kể hoặc nhiều hoặc ít đều có thể nhìn thấy một chút, ngược lại là Chu Phàm này lại không nhìn thấy gì.
- Không nhìn thấy à?
Chu Phàm có chút thất vọng, đồng thời cũng thở phào trong lòng, dẫu sao không nhìn thấy, vậy không cần lo lắng làm chuyện gì, cũng bị hắc long này nhìn thấy rõ ràng, dẫu sao ai biết được hắc long này liệu có nhìn trộm mình đang tắm rửa hay không?
Cảm giác bị người ta nhìn trộm rất khó chịu.
- Xem ra thiên phú Long Thần Ngữ cũng chỉ thế mà thôi.
Chu Phàm cười nói.