Quỷ Dị Tu Tiên Thế Giới (Dịch)

Chương 704 - Chương 704. Vô Mệnh Chi Nhân

Chương 704. Vô mệnh chi nhân Chương 704. Vô mệnh chi nhân

- Ngươi là một người thông minh, chắc biết bổn tọa nói có đúng hay không.

Hắc long cười nói.

- Còn một loại khả năng khác thì sao?

Chu Phàm không muốn tiếp tục đề tài này, lại hỏi.

- Loại khả năng thứ hai ngươi là Vô Mệnh Chi Nhân.

Thanh âm của hắc long vang vọng trên thuyền gỗ, lộ ra có chút mờ mịt.

- Cái gì là Vô Mệnh Chi Nhân?

Chu Phàm hơi ngẩn ra hỏi.

- Vô Mệnh Chi Nhân, ngươi có thể lý giải là người không có vận mệnh, không có vận mệnh, vậy chính là không ở trong nhân quả của thế giới này.

Đồng tử hoàng kim của hắc long mang theo vẻ nghi hoặc.

Trong lòng Chu Phàm khẽ động, nếu hắn là Vô Mệnh Chi Nhân, vậy có thể là vì linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này.

- Trên đời thật sự có Vô Mệnh Chi Nhân sao?

Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.

- Nếu không có thì sao bổn tọa có thể nói ra được?

Hắc long tỏ vẻ khinh thường đối với câu hỏi ngu xuẩn này,

- Bổn tọa chưa từng thấy, nhưng từng đọc được trong điển tịch của Long tộc, các tổ tiên của Long Thần nhất tộc cũng từng gặp Vô Mệnh Chi Nhân, dẫu sao thế giới to lớn, không phải loại tiểu bối như ngươi có thể tưởng tượng được, có vài người không ở trong nhân quả cũng có gì kỳ quái đâu?

-Vậy theo ngươi thấy, Vô Mệnh Chi Nhân là tốt hay xấu?

Đây là vấn đề Chu Phàm quan tâm nhất.

- Tốt xấu đều có, tốt là ở chỗ, tu sĩ có thể nhìn mệnh vận của người khác như bổn tọa không thể xem được vận mệnh của ngươi, chỗ xấu thì...

Hắc long tạm dừng một chút, trong mắt nàng lộ ra vẻ vui sướng khi người khác gặp họa,

- Ngươi tốt nhất chờ mong mình không là Vô Mệnh Chi Nhân gì đó đi, bởi vì Vô Mệnh Chi Nhân không ở trong nhân quả, nhưng lại xuất hiện trên thế giới này.

- Vậy sẽ chỉ có một kết quả, Vô Mệnh Chi Nhân đối với toàn bộ thế giới mà nói chính là dị loại, dị loại đương nhiên sẽ bị thiên đạo ý chí coi như rác rưởi mau chóng thanh trừ, cho nên Vô Mệnh Chi Nhân phần lớn sẽ đoản mệnh.

Sắc mặt Chu Phàm biến thành có chút khó coi,

- Ngươi nói thiên đạo ý chí sẽ thanh trừ Vô Mệnh Chi Nhân thế nào?

- Cái này thì khó nói lắm.

Hắc long lắc đầu,

- Bổn tọa chưa từng thấy Vô Mệnh Chi Nhân, có điều tổ tiên ở trong điển tịch có ghi chép là 'vận rủi khó có thể ứng phó'.

- Vận rủi khó có thể ứng phó...

Chu Phàm lẩm bẩm, sẽ là vận rủi gì?

- Ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì? Bổn tọa không cho rằng ngươi sẽ là Vô Mệnh Chi Nhân gì đó.

Hắc long bực mình nói, nàng nghiêng về loại khả năng thứ nhất hơn, nhất định là thuyền che giấu vận mệnh của phàm nhân này.

Chu Phàm lại không cho là như vậy, nếu chỉ là thuyền động tay động chân, vậy hắn cũng không quá lo lắng, nhưng vạn nhất đúng là Vô Mệnh Chi Nhân, vậy vận rủi này không thể không phòng.

Chỉ là làm thế nào để tránh khỏi vận rủi?

Hay là nói vận rủi của hắn sớm đã bắt đầu rồi?

Chu Phàm rất nhanh lại phủ nhận cách nghĩ này, bởi vì hắc long nói là 'Vận rủi khó có thể ứng phó', hắn dường như chưa gặp phải vận rủi khó có thể ứng phó nào cả, chắc là chưa bắt đầu.

Chu Phàm tâm sự trùng trùng rời khỏi Khôi Hà Không Gian, sau khi hắn tỉnh lại day day mi tâm, đối với Vô Mệnh Chi Nhân mà hắc long nói, hắn có chút lo lắng.

Chỉ là không rõ 'Vận rủi khó có thể ứng phó' mà tổ tiên của Long Thần nhất tộc nói là chỉ Long Thần nhất tộc cũng khó có thể ứng phó, hay là Vô Mệnh Chi Nhân khó có thể ứng phó.

Hắn đã hỏi qua hắc long, hắc long trả lời là không rõ, có điều ý tứ của lời này chắc là Vô Mệnh Chi Nhân khó có thể ứng phó.

Nếu đối với Long Thần nhất tộc cũng là vận rủi khó có thể ứng phó... Chu Phàm nghĩ thôi cũng cảm thấy trái tim băng giá rồi.

Đoàn xe vào sáng sớm sau khi bận rộn một phen lại khởi hành.

Đêm qua bình an vô sự, Chu Phàm từ trong miệng võ giả trực đêm biết được, thanh âm quái dị như cưa kéo vào nhau đó lên lên xuống xuống cả đêm, một mực không dừng lại.

Có điều bọn Chu Phàm thầm nghĩ quái quyệt phát ra tiếng lạ đó không trùng kích doanh địa, trong thanh âm cũng không mang theo công kích dị thường, vậy chắc không có vấn đề.

Chỉ là rất nhanh bọn Chu Phàm liền hiểu được việc này bất thường thế nào, bọn họ ở trên đường đi cả ba ngày, nhưng ban đêm của ba ngày này, thanh âm quái dị đó đều sẽ đúng giờ vang lên ở phụ cận doanh địa.

Đêm đầu tiên là ở phía đông, đêm thứ hai là ở phía tây bắc, đêm thứ ba là ở phía nam doanh địa, đêm thứ tư thì lại quay về phía đông.

Đoàn xe vì thế cũng có một số người tâm lý hoang mang.

Chu Phàm nhíu mày, bởi vì ban ngày hắn một mực kiên trì liệp sát quái quyệt, nhưng lại không phát hiện có quái quyệt đặc thù nào bám theo đoàn xe, nếu có đã sớm bị hắn giết rồi.

Quái quyệt này cũng không biết trốn ở đâu, mỗi lần tới ban đêm đều sẽ xuất hiện đúng giờ.

Bình Luận (0)
Comment