Lý Cửu Nguyệt dẫn theo võ giả lui về phía sau mấy bước, những Thi Cốt Thử đó giống như phát điên, không để ý đến bọn Lý Cửu Nguyệt, chỉ khăng khăng giết Chu Phàm.
Chỉ là chúng ngay cả Tử Kim Khinh Giáp cũng không thể đột phá, Chu Phàm chỉ đứng đó, từng đao cấp tốc bổ ra.
Đợi sau khi Không Âm Quỷ Lôi đều bị hắn tiêu hao hết, trên đao lại có hỏa diễm màu lam bốc cháy.
Rất nhanh Thi Cốt Thử đã bị một mình Chu Phàm chém tận giết tuyệt.
Các võ giả kinh sợ nhìn Chu Phàm đứng trên đống xác chuột.
Thực lực của Lạc Thủy Hương Chu tuần sát Chu đại nhân này đúng là quá khủng bố.
Ánh nắng hoàng hôn giống như lửa gỗ đã sắp cháy hết ném lên trên hoang nguyên, cỏ dại khô vàng và ánh sáng đỏ của hoàng hôn xen lẫn với nhau thành một màu cam ảm đạm.
Đoàn xe đang hành tẩu bị cái bóng tia sáng chiếu trên mặt đất lộ ra rất mỏi mệt.
Sau khi bọn họ giết chết mấy ngàn Thi Cốt Thử đó, sợ đàn Thi Cốt Thử khổng lồ lại tìm đến, không dám dừng lại tại chỗ, mà là tìm lại ngựa đã thả chạy, buộc cương ngựa, để ngựa kéo xe ngựa vẫn nguyên vẹn tiếp tục đi tới.
May mà những con ngựa này đều từng được huấn luyện chuyên nghiệp, không đi quá xa, nếu không cũng không dễ tìm về như vậy.
Mắt thấy trời sắp tối, đoàn xe mới dưới mệnh lệnh của Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt, dừng lại nghỉ ngơi.
Các võ giả mã phu mỏi mệt đều ngồi trên mặt đất, bọn họ thở phì phò, ăn lương khô trên xe ngựa.
Thi Cốt Thử tập kích cùng với ngựa không ngừng vó đi tới, tinh thần một mực căng thẳng lúc này mới có thể thả lỏng.
Chu Phàm sớm đã vượt qua Thể Lực Đoạn lại không cảm thấy mệt, hắn ngồi trên cỏ, chậm rãi ăn lương khô, hắn nhìn Lý Cửu Nguyệt bên cạnh.
Lý Cửu Nguyệt cũng không hề có vẻ mỏi mệt, hắn lắc đầu thở dài nói:
- Không ngờ lại gặp phải đàn Thi Cốt Thử ở đây.
Đoàn xe chết ba người, còn lại hoặc nhiều hoặc ít trên người đều mang theo thương tích, đang yên lặng băng bó vết thương.
Chu Phàm cũng hơi nhướng mày, hắn từ trong phù đại lấy ra một đạo Tiêu Tức Phù, Tiêu Tức Phù này là Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti giao cho hắn, có điều không phải dùng để liên hệ với Thiên Lương Lý Nghi Loan Ti, mà là liên hệ với Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti.
Thân là Tuần Sát Sứ của Lạc Thủy Hương, nếu gặp phải địa vực nào đó xuất hiện chuyện nguy cấp, đều có thể báo cáo lên trên.
Mấy vạn Thi Cốt Thử xuất hiện ở Lạc Thủy Hương, loại chuyện này đương nhiên phải báo với Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti, để mười hai lý của Lạc Thủy Hương chú ý một chút.
Chu Phàm phát xong tin tức, lại nói chuyện một lúc với Lý Cửu Nguyệt, sau đó đi tới hỗ trợ tháo vật như lều trại xuống xe ngựa, nơi này là hoang nguyên, không có củi gỗ để nhặt, cho nên xe ngựa sớm đã được chuẩn bị củi gỗ đặc thù.
Xe ngựa không chỉ mang vật bố thí cho Phật Hương Tự, còn trang bị vật như lương khô để sinh hoạt ở dã ngoại.
Cho nên vừa rồi dưới tình huống nguy cấp như vậy, đoàn xe cũng không quá muốn vứt bỏ xe ngựa.
Củi gỗ này là một loại nhiên mộc, chỉ cần một cây gỗ to bằng cánh tay là có thể phát ra ánh sáng như lửa trại, hơn nữa còn có thể kéo dài một đêm.
Nếu thương đội chuẩn bị lặn lội đường xa, bình thường đều sẽ trang bị một số nhiên mộc, tuy nhiên mộc có chút đắt đỏ, nhưng khi đêm tối tiến đến, nếu không có ánh sáng để xua đuổi Âm Ảnh Quái Quyệt, vậy chính là sẽ mất mạng.
Từng đoạn nhiên mộc được dán U Diễm Phù bốc cháy trên hoang nguyên, hỏa quang u lam tỏa ra xua đuổi hắc ám hàng lâm xuống.
Chu Phàm trở lại lều trại của mình, còn chưa nằm xuống đã nghe thấy bên ngoài có tiếng gọi của võ giả.
- Chuyện gì thế?
Chu Phàm hỏi.
- Đại nhân, quái quyệt phát ra âm thanh kỳ quái đó lại tới.
Thanh âm của võ giả mang theo một tia sợ hãi.
Chu Phàm rất nhanh liền rời khỏi lều trại, theo võ giả đi tới phía tây doanh địa, Lý Cửu Nguyệt cũng chạy tới.
Trong đêm đen phía tây, lại truyền đến thanh âm giống như kéo cưa.
- Không ngờ vẫn đi theo chúng ta.
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt hơi trầm xuống nói.
Nơi này đã là hoang nguyên, không ngờ quái quyệt này vẫn theo tới, bất kể là ai trong lòng cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
- Cẩn thận một chút, nó không tới thì không cần để ý tới nó.
Chu Phàm hơi nhướng mày nói.
Không ai lên tiếng phản đối.
Trên thực tế cũng không ai muốn mạo hiểm ra khỏi hỏa quang đi giết quái quyệt chỉ biết quái khiếu (phát ra tiếng kêu quái lạ) này.
Tiếng kéo cưa này tối đa chỉ khiến người ta cảm thấy có chút phiền lòng, không có bất kỳ nguy hại gì, việc gì phải mạo hiểm.
Chỉ Chu Phàm xoay người về lều trại, vừa tu luyện quyền pháp không đến mười lăm phút, lại có người đi đến trước lều trại của hắn:
- Chu đại nhân, xảy ra chuyện rồi.
Chu Phàm vội vàng mang theo Lão Huynh chạy ra khỏi lều trại, hắn nhìn võ giả đó:
- Xảy ra chuyện gì.
- Trần Hưng xảy ra chuyện.
Võ giả có chút khẩn trương nói.