Không mất bao lâu, Chu Phàm lại cùng bọn Lý Cửu Nguyệt đứng ở phía tây doanh địa, nhìn màn đêm giống như mực đen ở bên ngoài.
Ngay trước đó không lâu, một võ giả Bạo Phát Đoạn tên là Trần Hưng trong đoàn xe, đột nhiên chạy ra khỏi doanh địa, võ giả cùng trực đêm với hắn có gọi thế nào hắn cũng không để ý đến, sự phát đột nhiên, lại không đuổi kịp hắn, chỉ có thể nhìn hắn xông vào trong hắc ám.
Bọn Chu Phàm đứng đây, tiếng kéo cưa đó lại vang lên.
Mặt bọn Chu Phàm lộ vẻ cảnh giác, vội vàng lui về phía sau mấy bước, chờ tiếng kéo cưa đó yếu đi, sau khi không phát hiện ra gì dị thường, Chu Phàm mới nhìn ba võ giả đó trầm giọng hỏi:
- Trước khi xảy ra chuyện, hắn có dấu hiệu gì không?
Ba võ giả ngơ ngác nhìn nhau, đều lắc đầu.
- Cấm Tà Phù trên cánh tay hắn có gì khác thường không?
Lý Cửu Nguyệt hỏi.
Trên cánh tay võ giả Trực đêm đều dán Cấm Tà Phù, để tránh xảy ra bất trắc, ai ngờ vẫn xảy ra chuyện.
- Công tử, chúng ta thật sự đều không phát hiện ra gì, hắn không nói tiếng nào giống như phát cuồng xông ra ngoài.
Một người trong ba võ giả cười khổ nói.
- Khi hắn lao ra, tiếng lạ đó có vang lên không?
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút hỏi.
- Có, lúc ấy đang vang, có điều nghe thì không khác gì lúc trước.
Một võ giả sợ hãi nói.
Điều này khiến Chu Phàm trầm mặc, hắn đang suy nghĩ vì sao nhiều ngày như vậy đều không xảy ra chuyện gì, hôm nay lại có vấn đề?
Ngay cả Cấm Tà Phù cũng không bất kỳ dấu hiệu báo trước gì, thật sự là quái quyệt phát ra thanh âm như kéo cưa đó làm ảnh hưởng sao?
- Chu huynh, ta ra ngoài tìm hắn.
Lý Cửu Nguyệt nhíu mày nói.
Kỳ thật đối với Lý Cửu Nguyệt mà nói, một mình nhảy vào trong đêm đen nơi hoang dã cũng là một chuyện rất nguy hiểm, năng lực của hắn cơ hồ có thể ngăn cản tất cả nguyền rủa, nhưng nếu đụng phải quái quyệt cường đại dám trực tiếp công kích hắn, vẫn sẽ biến thành rất nguy hiểm.
Có điều hiện tại có một người vô duyên vô cớ xông ra, chỉ có thể mạo hiểm ra ngoài tìm thử, không thể ngồi yên chờ chết.
Võ giả khác vừa nghe vậy, vội vàng khuyên lên, làm như vậy quá nguy hiểm.
- Ta đi cùng ngươi.
Chu Phàm không khuyên, mà là nói.
Hắn biết trên người Lý Cửu Nguyệt có năng lực đặc thù có thể miễn dịch nguyền rủa, nhưng thực lực của Lý Cửu Nguyệt quá thấp, hắn đi cùng Lý Cửu Nguyệt, nguy hiểm sẽ nhỏ đi rất nhiều, vả lại hắn có át chủ bài như Tử Kim Giáp Trụ, cũng không phải quá sợ.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút liền đáp ứng.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt đều nói như vậy, những người còn lại không thể khuyên nữa, lấy hai cây nhiên mộc cho hai người làm đuốc.
Hai người tay cầm đuốc, bước vào trong đêm tối.
Hai người Chu Phàm không nói gì, bọn họ đi được mười trượng, quay đầu chỉ có thể nhìn thấy hỏa quang của doanh địa, doanh địa ở trong mắt bọn họ đã biến thành có chút mơ hồ.
- Lý huynh, năng lực của ngươi có thể lập tức phát động trước khi nguyền rủa công kích à?
Chu Phàm quan tâm hỏi,
- Nếu không phải thì hiện tại không cần cất giấu.
Thân thể Chu Phàm đã được tử kim quang mang bao phủ, tử kim quang mang ngưng kết thành Tử Kim Giáp Trụ, trên giáp trụ phù văn dày đặc.
Trong cơ thể Lý Cửu Nguyệt tỏa ra quang mang màu vàng, bao phủ lấy hắn.
Chu Phàm biết đây rất có thể là một loại năng lực quyệt nhân, có điều Lý Cửu Nguyệt không muốn nói rõ năng lực của hắn, Chu Phàm cũng không hỏi nhiều.
Hai người bắt đầu dọc theo đêm tối tìm kiếm xung quanh.
Chỉ là tìm kiếm một vòng, vẫn không tìm thấy tung tích của võ giả tên là Trần Hưng đó.
- Hắn đã đi đâu rồi?
Lý Cửu Nguyệt mở miệng hỏi.
- Hắn không phải là đã đi quá xa thì chính là bị quái quyệt nào đó nuốt lấy cả người rồi.
Chu Phàm trầm mặc một chút, thở dài nói.
Bất kể là loại tình huống nào, Trần Hưng đó dám một mình ra khỏi doanh địa, chắc đều là dữ nhiều lành ít.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt trước khi đi ra đều đã sớm có dự đoán.
- Lý huynh, chúng ta chờ thêm một chút, chờ quái quyệt đó lại phát ra tiếng, nếu nó thật sự dám xuất hiện, chúng ta nghĩ cách giết nó.
Chu Phàm nhìn hoàn cảnh đen xì nhìn chung quanh, nói.
- Được.
Lý Cửu Nguyệt đáp lại.
Cho dù có nhiên mộc cùng với quang mang trên người Lý Cửu Nguyệt phát ra, thân ở trong bóng tối đen kịt, thị lực cũng chỉ có thể nhìn thấy chỗ quang mang chiếu tới, khiến bọn họ có chút không thích ứng.
Kiên nhẫn đợi một lúc, thanh âm giống như kéo cưa đó lại vang lên trong đêm đen.
Chỉ là không ở vị trí doanh địa và chỗ và bọn họ đứng, mà là ở vị trí bên ngoài cách xa bọn họ hơn.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt nhìn lẫn nhau một cái, nhanh chóng đuổi tới.
Đuổi theo ra được cự ly hơn mười trượng, nhưng thanh âm đó vẫn ở phía trước bọn họ.
Giống như bọn họ đi, quái quyệt đó cũng chạy ra ngoài theo.
Điều này khiến Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt không thể không ngừng lại.