Sắc mặt Chu Phàm lạnh lùng, nơi này là trong đêm tối, hắn cũng không dám thi triển thân pháp quá nhanh, để tránh rơi vào trong cạm bẫy của quái quyệt.
Sau khi bọn họ dừng lại, thanh âm của quái quyệt dường như mang theo quy luật nào đó, cũng ngừng lại theo.
- Đừng đuổi theo.
Chu Phàm từ bỏ, bọn họ cách doanh địa đã càng lúc càng xa.
Vạn nhất doanh địa phát sinh chuyện gì, bọn họ còn đuổi theo sẽ không kịp về cứu.
Lý Cửu Nguyệt gật đầu, đồng ý.
Hai người xoay người đi tới doanh địa.
Tiếng kéo cưa lại vang lên sau lưng bọn họ.
Bước chân của Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt khựng lại, bọn họ nhìn về phía sau.
Chỉ là trong bóng đêm như mực, không nhìn thấy gì.
Chỉ độc có tiếng kéo cưa vẫn không ngừng vang lên, giống như đang mời bọn họ tới.
Trước kia khoảng cách tiếng kéo cưa vang lên không ngắn như vậy, điều này khiến trong lòng hai người có chút hoang mang.
- Đừng để ý tới nó.
Chu Phàm trầm giọng nói.
Hai người kiên trì bước nhanh về phía doanh địa.
Nhưng hai người không để ý tới nó, nó ngược lại càng càn rỡ hơn, theo bước chân của hai người Chu Phàm, tiếng kéo cưa vang dài hơn, giống như là không ngừng lại.
Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt vừa đề phòng quái thanh (âm thanh quái dị) ở sau lưng vừa tiến về phía trước.
- Chu huynh, Chu huynh.
Chu Phàm nghe thấy tiếng Lý Cửu Nguyệt gọi hắn, hắn nhìn về phía Lý Cửu Nguyệt toàn thân được quang mang màu vàng bao phủ,
- Làm sao vậy?
- Cái gì làm sao?
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt ngạc nhiên nói.
Phù văn dị giáp của Tử Kim Khinh Giáp bao phủ trên người Chu Phàm lờ mờ tỏa ra từng trận rét lạnh về phía hắn.
Hắn gặp phải công kích đặc thù, bị dị giáp cản lại.
Điều này khiến hắn hơi ngây ra, rất nhanh hắn liền có phản ứng, không phải Lý Cửu Nguyệt gọi hắn.
Là quái quyệt đang gọi hắn, thậm chí thanh âm đó Lý Cửu Nguyệt cũng không nghe được.
- Cẩn thận, vừa rồi ta nghe thấy tiếng ngươi gọi ta, nếu ngươi không gọi ta, vậy chính là quái quyệt đang gọi ta.
Chu Phàm vội vàng cảnh báo,
- Thanh âm này có lẽ chính là nguyên nhân khiến Trần Hưng lao ra khỏi doanh địa.
- Vậy vì sao nó nhiều ngày như vậy mới dùng thanh âm này để công kích chúng ta?
Lý Cửu Nguyệt có chút khó hiểu hỏi.
- Không biết.
Chu Phàm lắc đầu, nhưng rất nhanh lại đưa ra suy đoán,
- Có khả năng nó cần khiến chúng ta nghe thanh âm của nó trong nhiều ngày mới có thể phát động.
- Đợi nó gọi ngươi, ngươi đừng mở miệng.
Chu Phàm lại dặn dò.
Hai người không quay đầu, chỉ đẩy nhanh bước chân.
Hai người đang đi, Chu Phàm lại nghe thấy thanh âm đó.
- Chu huynh, Chu huynh.
Chu Phàm không trả lời, nhưng phù văn của dị giáp lại lờ mờ có ý rét lạnh tương tự ập tới, khiến trong lòng Chu Phàm lạnh toát, thanh âm này gọi bất kể có trả lời hay không đều vẫn trúng chiêu.
Vậy thì nguy rồi, hắn và Lý Cửu Nguyệt không sợ, nhưng người trong đoàn xe lại không có bản sự chống đỡ sự tập kích của thanh âm như bọn họ.
Hơn nữa thanh âm này cũng không biết làm thế nào mà có thể từ trong tiếng kéo cưa truyền tới, chỉ có hắn có thể nghe thấy, Lý Cửu Nguyệt không nghe được, điều này chứng tỏ có thể là bịt tai cũng vô dụng.
Rất nhanh, Lý Cửu Nguyệt cũng nghe thấy thanh âm đó, một lát sau, Lý Cửu Nguyệt mới mở miệng nói:
- Chu huynh, ta cũng nghe thấy thanh âm ngươi đang gọi ta, nhưng nó không gây thương tổn tới ta.
Sắc mặt Chu Phàm khẽ biến, điều này càng nghiệm chứng suy nghĩ của hắn, thanh âm gọi người của quái quyệt đó chỉ có một người có thể nghe thấy.
Lý Cửu Nguyệt hiểu tính nghiêm trọng của sự việc.
Không bao lâu sau, hai người tiến vào doanh địa, tiếng kéo cưa của quái quyệt mới dừng lại.
Chu Phàm gọi người trực đêm, hỏi trong đoạn thời gian bọn họ rời khỏi, có nghe thấy tiếng kéo cưa đó nữa không?
Võ giả Trực đêm đều lắc đầu.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút liền nói ra chuyện quyệt kêu gọi người.
Trên mặt tất cả võ giả trực đêm đều lộ ra vẻ sợ hãi.
- Hai người chúng ta đuổi theo nó, nó trốn trong đêm đen, chúng ta không tìm thấy nó.
Chu Phàm lắc đầu nói,
- Hiện tại ta có một suy đoán, quái quyệt này gọi người có thể là dùng thanh âm của người bên cạnh chúng ta để gọi, hiện tại các ngươi đừng tới gần phía tây, một mình ta thủ là được rồi, chờ ta thử thêm một chút, xem có phải giống như ta nghĩ không.
- Nếu tiếng kéo cưa vang lên, ta không nghe được thanh âm nó gọi ta, vậy sau này phương hướng nó xuất hiện, cứ để một người trực thủ.
Tất cả võ giả trực đêm đều rời xa doanh địa phía tây.
Lý Cửu Nguyệt dặn dò Chu Phàm một câu, mang theo Lão Huynh vừa chạy tới rời đi.
Chu Phàm đơn độc một mình thủ phía tây doanh địa, hắn thân mặc Tử Kim Giáp Trụ tĩnh lặng không phát ra tiếng động.
Rất nhanh tiếng kéo cưa lại vang lên ở phía tây.
Hắn nghe tiếng kéo cưa, cho đến khi tiếng kéo cưa biến mất, cũng không nghe thấy thanh âm quái quyệt bắt chước Lý Cửu Nguyệt gọi hắn.