Chu Phàm nhíu mày, hắn lại nghe tiếng kéo cưa lượt thứ hai, lượt thứ ba, đều không chịu công kích của thanh âm.
Hắn không khỏi thở phào, giống như hắn suy đoán, dường như tiếng kêu gọi của quái quyệt này ít nhất phải có hai người mới có thể phát động.
Có điều hắn nghĩ nghĩ một chút, đây chưa chắc đã chính là chân tướng của sự việc, nói không chừng là quái quyệt thấy công kích hắn vô dụng, không phát động năng lực của nó để công kích nữa.
Vừa nghĩ như vậy, hắn lại không dám để một võ giả đơn độc thủ nơi này.
Nhưng bản thân hắn lại không thể một mực thủ ở đây.
Không ai thủ vệ, phía tây có thể sẽ có quái quyệt khác lẻn vào, vậy thì càng nguy hiểm.
Chu Phàm gãi gãi đầu, rất nhanh hắn lại gọi bọn Lý Cửu Nguyệt tới nói ra cái nhìn của mình.
- Quái quyệt này, chúng ta phải giải quyết nó vào đêm nay, bằng không chúng ta mỗi đêm đều phải đề phòng nó...
Chu Phàm trầm giọng nói.
Thậm chí rất khó đề phòng, trừ khi Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt thay phiên trực đêm, nhưng ban ngày còn phải đi đường, bọn họ thủ như vậy sẽ rất phiền.
Hơn nữa không ai có thể khẳng định, quái quyệt liệu có đổi phương hướng đánh lén người trực đêm khác không?
- Chu huynh, hay là để ta làm mồi, đi dụ nó ra.
Lý Cửu Nguyệt nghĩ nghĩ một chút lên tiếng nói.
Lý Cửu Nguyệt là muốn mình không sử dụng năng lực, giống như Trần Hưng vậy, trúng thanh âm lao ra, như vậy quái quyệt đó khẳng định sẽ không trốn trong đêm tối nữa.
- Không được, ngươi làm thế nào để bảo đảm sau khi ngươi trúng thanh âm vẫn có thể khôi phục lại?
Chu Phàm lắc đầu, phủ định đề nghị này.
Sắc mặt Chu Phàm nghiêm túc nhìn Lý Cửu Nguyệt, cho dù hắn đi theo Lý Cửu Nguyệt đã trúng thanh âm mà mất đi lý trí giết được quái quyệt, nhưng ai có thể bảo đảm về sau Lý Cửu Nguyệt nhất định sẽ khôi phục lý trí nên có?
Loại hành động dùng thân làm mồi này quá mạo hiểm.
Những người còn lại cũng nhao nhao mở miệng tỏ ý quá nguy hiểm.
Chỉ là Lý Cửu Nguyệt lắc đầu,
- Chu huynh không cần lo lắng, năng lực quyệt nhân của ta rất đặc thù, cho dù nhất thời chịu công kích như nguyền rủa, ta không phát động nó đúng lúc, nó rất nhanh cũng sẽ thanh trừ nguyền rủa độc tố trong cơ thể cho ta.
- Ta sẽ không để mình thực sự lâm vào trong nguy hiểm, chỉ cần có thể tìm được quái quyệt quấy phá đó, chúng ta có thể giết nó.
- Một khi đã như vậy, ta cùng Lý huynh đi một chuyến.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi trầm giọng nói.
Muốn dụ quái quyệt ra, vậy không thể cầm đuốc, dám mạo hiểm chạy trong đêm đen cũng chỉ có hắn và Lý Cửu Nguyệt.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Chu Phàm và Lý Cửu Nguyệt lại đi tới doanh địa phía tây.
Chu Phàm mặc Tử Kim Giáp Trụ đứng sau lưng Lý Cửu Nguyệt, Lý Cửu Nguyệt lại không làm bất kỳ chuẩn bị gì.
Hai người bọn họ kiên nhẫn đợi một lúc, thanh âm kéo cưa lại vang lên.
Chu Phàm cảm thấy thân thể của Lý Cửu Nguyệt cứng đờ, sau đó Lý Cửu Nguyệt im lặng chạy về phía chỗ hắc ám.
Ánh mắt Chu Phàm nghiêm lại, hắn lặng lẽ đi theo, hắn giống như cái bóng của Lý Cửu Nguyệt.
Hai người bước vào trong bóng đêm giống như hải dương màu đen.
Dưới tình huống tầm nhìn cực thấp, Chu Phàm chỉ có thể nhìn chằm chằm bóng lưng của Lý Cửu Nguyệt, đao gỉ sớm đã ra khỏi vỏ.
Hai người một đường chạy về phía trước, rời xa doanh địa trăm trượng, bước chân của Lý Cửu Nguyệt mới chậm rãi ngừng lại.
Chu Phàm đứng sau lưng Lý Cửu Nguyệt, hắn nghiêng đầu nhìn bóng tối vô biên ở phía trước.
Chung quanh tĩnh lặng không tiếng động, chỉ có tiếng hít thở rất nhỏ của hai người bọn họ.
Lý Cửu Nguyệt nhìn phía trước, trong lòng Chu Phàm có chút lo lắng, hắn không biết Lý Cửu Nguyệt hiện tại đang ở vào tình huống gì, có điều hiện tại chỉ có thể kiên nhẫn chờ.
Trong bóng tối lại vang lên tiếng kéo cưa, tiếng này là từ xa tới gần.
Ánh mắt Chu Phàm lạnh lùng, nó sắp tới rồi.
Một quả cầu phát ra tử quang ảm đạm từ trong đêm đen hiện ra.
Quả cầu rất lớn, to bằng đầu của mười người.
Quả cầu vừa xuất hiện, triệt để vỡ ra hơn mười cánh hoa, bên trong toàn là răng nanh dày đặc to bằng ngón út, răng nanh chảy xuống dịch giống như tử quang, cắn tới Lý Cửu Nguyệt.
Đao gỉ kèm theo lãnh lam hỏa diễm và lôi hồ đen xì chợt lóe lên trong bóng đêm.
Xoẹt một tiếng, quả cầu bị một đao chém thành hai nửa, tiếng kéo cưa từ trong quả cầu truyền ra, vô cùng chói tai, tiếng kéo cưa đó là răng nó ma sát với nhau mà phát ra.
Chu Phàm không dừng tay, đao gỉ lại vung lên, hóa thành mấy chục đạo đao ảnh, chém quả cầu cổ quái thành vô số cánh hoa.
Hai loại lực lượng của Viêm Dương Khí và Không Âm Quỷ Lôi đốt cháy và giật điện thân thể tàn phế của quả cầu tử quang.
Tiếng kéo cưa trong quả cầu tử quang yếu đi, cho đến khi theo thân thể đã hóa thành bụi của nó cùng biến mất trong không khí.