Có điều không đâu là không có nguy hiểm, cho dù là Chu Phàm cũng không thể không đề cao cảnh giác.
Hơn bảy trăm con sâu xám lớn, cách hai ngàn còn thiếu hơn một nửa, hiện tại cũng không thể đổi được, Chu Phàm không có gì để nói với hắc long.
Hắn xoay người nỗ lực tu luyện, trải qua nhiều ngày khổ luyện như vậy, đao pháp của hắn tiến bộ chậm chạp, nhưng quyền pháp tiến bộ quá nhanh, đã xem như là nhìn hé được một con đường.
Hắc long đối với những thứ cơ bản mà Chu Phàm tu luyện, không có một chút hứng thú nào, nàng chỉ ngửa đầu nhìn huyết cầu to lớn trong không trung.
Ngày hôm sau tỉnh lại, người của đoàn xe đã khôi phục một tia tinh thần, ngày hôm qua tìm được đường sống trong chỗ chết dưới đàn Thi Cốt Thử, đêm qua lại giết được quái quyệt phát ra quái thanh đã đi theo bọn họ mấy ngày, có thể bình an vượt qua hai nguy hiểm, có điều cuối cùng cũng trôi qua rồi.
Mọi người xốc lại tinh thần, ăn một chút đồ rồi lại chậm rãi khởi hành.
Chỉ là đi được một đoạn đường không dài, đoàn xe không thể không ngừng lại.
Phía trước đoàn xe là một khối xương khô của nhân loại, xương khô mặc trang phục đen rách nát, bên hông thắt phù đại màu xám, đáy phù đại đã rách.
Gió nhẹ thổi qua xương khô nhân loại, y phục rách nát hơi lay động.
Người của đoàn xe trầm mặc nhìn một lúc, xác nhận xương khô không thể đả thương người, bọn họ cũng không có ý tới gần, mà là yên lặng vòng qua xương khô.
Ở hoang dã, gặp phải thi hài của nhân loại, tốt nhất là đừng tới gần, cũng đừng nổi thiện tâm thu liễm thi cốt.
Bởi vì thi hài có thể sẽ dính nguyền rủa, độc tố gì đó.
Thi hài ở hoang dã là không hiếm thấy, hàng năm đều có rất nhiều nhân loại mạo hiểm bước vào hoang dã, sau đó thì không thể trở về nữa.
Hoang dã đối với nhân loại mà nói, vĩnh viễn là một nơi tàn khốc mà lại nguy hiểm.
Tiến vào hoang dã, vậy phải có giác ngộ sẽ vĩnh viễn bỏ mạng lại nơi này.
Nhưng nhân loại vĩnh viễn sẽ không vì vậy mà rụt rè ở một nơi không dám ra ngoài, luôn sẽ có người dũng cảm bước ra khỏi nơi người ở, vì đủ loại mục đích mà tiến vào trong hoang dã.
Nếu tất cả mọi người sợ hãi hoang dã không dám ra ngoài, vậy nhân loại sẽ cách tuyệt diệt không xa.
Bởi vì không phải trốn tránh là được an toàn.
Đương nhiên tiến vào hoang dã không phải vì chinh phục hoang dã, trừ khi là người cực kỳ cuồng vọng mới dám nghĩ như vậy, đại đa số người đều là vì có thể sống sót tốt hơn.
Sau khi đoàn xe cẩn thận thi hài không biết vì sao vẫn có thể đứng đó, tiếp tục đi tới.
Bọn họ vẫn phải đi trên hoang nguyên bốn ngày nữa.
Chu Phàm đi sau cùng đoạn hậu híp mắt nhìn chung quanh, đoàn xe hiện tại không ở trong xích đạo, hắn không tiện đi 'Săn thú'.
Nhưng nếu có quái quyệt trùng kích đoàn xe, vậy chính là lúc hắn thu gặt sâu xám.
Chỉ là khi trong lòng hắn khẽ động, quay đầu nhìn, mắt liền co rút lại.
Xa xa, thú đen sáu chân đang kéo quan tài gỗ lim trên xe trượt sắt chậm rãi đi đến.
- Các ngươi nhìn phía sau kìa.
Chu Phàm hô to một tiếng về phía trước.
Người của đoàn xa nhao nhao quay đầu lại nhìn, thấy Quỷ Táng Quan ở xa xa, không ít người hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ e ngại.
- Sao có thể như vậy được...
- Ngày hôm qua chúng ta đã đi được một ngày...
- Với tốc độ của Quỷ Táng Quan này, cho dù nó không cần nghỉ ngơi giống như chúng ta, cũng không thể đuổi kịp chúng ta mới đúng!
- Cho dù tốc độ của nó rất nhanh, nhưng chúng ta sớm đã đổi lộ tuyến...
Mọi người nhao nhao mở miệng nói, đoàn xe lộ ra có chút hỗn loạn.
- Bình tĩnh.
Chu Phàm thấp giọng quát.
Người của đoàn xe mới ngậm miệng lại, bọn họ nhìn Quỷ Táng Quan đang chậm rãi tiến tới trên hoang nguyên, thú đen sáu chân dường như đang nhìn bọn họ!
Cho dù bọn họ biết với cự ly xa như vậy, bọn họ không thể nhìn rõ mắt của thú đen sáu chân, nhưng bọn họ chính là có loại cảm giác quỷ dị này.
Mọi người đều nhìn về phía Lý Cửu Nguyệt đang thúc ngựa đi đến bên cạnh Chu Phàm...
- Chu huynh, ngươi xem việc này...
Sắc mặt Lý Cửu Nguyệt hơi trầm xuống, trong mắt hắn lộ ra vẻ kiêng kị.
- Chúng ta đều là lần đầu tiên thấy Quỷ Táng Quan này, không ai dám khẳng định tốc độ bình thường của nó nhanh thế nào.
- Chu Phàm nhíu mày,
- Có điều trong ghi chép nói tốc độ của nó không nhanh, chắc không phải giả, nó có thể đuổi kịp chúng ta, quả thật là bất thường.
- Nhưng tốc độ hiện tại của nó muốn đuổi kịp chúng ta cũng không dễ dàng, chúng ta lại cắt đuôi xem nó còn đuổi theo không?
Nếu không phải cần thiết, Chu Phàm cũng không muốn trêu chọc Quỷ Táng Quan khiến Lạc Thủy Hương Nghi Loan Ti cũng phải kiêng kị không thôi này.
Không cần va chạm với Quỷ Táng Quan, tất nhiên là chuyện mà cả đám người cầu còn không được, bọn họ sợ Chu Phàm muốn bọn họ chém giết với Quỷ Táng Quan.
Cho dù Chu Phàm muốn bọn họ làm như vậy, bọn họ sẽ không nguyện ý.