Chương 1484: An bài học tập ở thư viện (2)
Chương 1484: An bài học tập ở thư viện (2)Chương 1484: An bài học tập ở thư viện (2)
Chương 1484: An bài học tập ở thư viện (2)
Có điều nếu không phải học tập những thi thư lễ nhạc dịch này thì cũng không gọi là thư viện, có lẽ ở trong mắt những thư sinh đó, những kinh nghĩa đạo lý lớn này quan trọng hơn cả tính mạng.
Nghĩ đến đây Chu Phàm lại có chút lý giải, nhưng lý giải thì lý giải, hắn vẫn cảm thấy may mắn vì lớp chữ Giáp được tự do, hắn cũng không có hứng thú bỏ thời gian vào học tập những văn hóa thi thư lễ nhạc này.
Hắn cảm thấy hứng thú với khoa quái quyệt, khoa võ đạo hơn, hai khoa này có thể nói là bao la vạn hữu, học tập mỗi một môn đều rất hữu dụng.
Nhưng hắn xem đi xem lại, vẫn cười khổ lắc đầu.
Bởi vì bất kể khoa quái quyệt hay là khoa võ đạo, hắn đều không thể tiêu tốn thời gian để học tập sâu.
Bởi vì hắn chỉ là một hạng đoản mệnh, liều mạng tu luyện đề thăng cảnh giới mới là việc trước mắt hắn phải làm, mà những cái này sẽ chiếm toàn bộ thời gian của hắn.
Trừ khi có một ngày hắn không còn cảm thấy lo lắng vì thọ mệnh, mới cân nhắc học tập hệ thống sâu những khoa này.
Mà hiện tại thích hợp với hắn nhất vẫn là tàng thư các của thư viện.
Khi Chu Phàm ở Thiên Lương Thành, chính là dựa vào tự học, cảm thấy tri thức gì trước mắt đang thiếu nhất thì bổ sung, làm như vậy có thể không được đầy đủ, nhưng rất có tính mũi nhọn.
Cho nên hắn vẫn quyết định tự học, mà tàng thư các của Cao Tượng Thư Viện phân làm ba tầng, mỗi một tầng đều có trăm vạn tàng thư.
Đây cũng là nơi có giá trị lớn nhất của Cao Tượng Thư Viện, thậm chí rất nhiêu người sau khi tốt nghiệp nguyện ý ở lại thư viện làm một giáo tập, chính là vì những tàng thư này.
Chu Phàm vào buổi sáng tham quan tàng thư các này, càng cảm thấy kinh ngạc trước tàng thư của Cao Tượng Thư Viện.
Ở thế giới trước kia của hắn, đồ thư quán tàng thư ba trăm vạn không tính là gì, trong đó hắn nhớ mang máng một số đồ thư quán hàng đầu, tàng thư đều là mấy ngàn vạn sách thậm chí là hơn một ức.
Nhưng thế giới này nguy hiểm như vậy, nơi có năng lực thu thập nhiều tàng thư thế này đúng là quá ít.
Chỉ cần có lòng, ở tàng thư các sách gì cũng có thể tìm được, mà những sách này tốn cả một đời người cũng khó có thể đọc hết được.
Sau khi Chu Phàm đi dạo thư viện một lần, trong lòng hắn đã có ý tưởng đại khái với việc học tập tương lai của mình, hắn chuẩn bi sau khi trở về, sẽ liệt ra tri thức mà trước mắt cần nhất thiếu nhất, sau đó thì bù đắp một phen, gặp phải cái gì không hiểu lại đi thỉnh giáo giáo tập thư viện.
Trên đường trở về, Lý Trùng Nương đưa hắn về, Chu Phàm nhờ nàng hỗ trợ xem xét một tòa nhà thích hợp, kỳ thật trước tiên không nói hiện tại hắn không thiếu tiền, cho dù là lúc trước hắn cũng không thiếu tiền, chỉ là hắn quá bận chuyện đại khảo lớp chữ Giáp, không rảnh mà thôi.
Hiện tại rảnh rồi, hắn không thể cứ một mực ở khách sạn, khách sạn thật sự không thích hợp ở lâu dài, cho nên một căn nhà thích hợp bất kể là thuê hay mua đều được.
Lý Trùng Nương hỏi ý định học tập tương lai của Chu Phàm, Chu Phàm nói tính toán của mình với Lý Trùng Nương.
Sau khi Lý Trùng Nương nghe xong trầm ngâm một chút, nói:
- Đây đích xác là phương án thích hợp với Chu đại ca nhất.
Chu Phàm lộ vẻ kinh ngạc hỏi:
- Vì sao Trùng Nương lại cho rằng như vậy? Chẳng lẽ không cảm thấy những phương án học tập này của ta quá gấp gáp vội vàng à?
Lý Trùng Nương hơi ngây ra một thoáng, trong mắt nàng lộ ra một tia hoảng loạn, có điêu rất nhanh liền thu lại, nói với Chu Phàm:
- Bởi vì Trùng Nương từ chỗ Cửu Nguyệt biết số tuổi thọ của Chu đại ca không nhiều lắm, tất nhiên không thể tốn quá nhiều thời gian để chậm rãi học tập, đối với Chu đại ca mà nói, quan trọng nhất là tiến vào Đạo cảnh.
- Trùng Nương cũng biết ta là loại đoản mệnh sao.
Lúc này Chu Phàm mới giật mình hiểu được vì sao Lý Trùng Nương lại nói như vậy, Trùng Nương đã biết, vậy tất nhiên là Lý Cửu Nguyệt nói với nàng.
Lý Cửu Nguyệt biết là vì trong một lần nói chuyện phiếm Chu Phàm đã nói với hắn, nhưng trong lòng hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì hắn không ngờ loại chuyện này mà Lý Cửu Nguyệt cũng nói với Lý Trùng Nương.
Theo lý mà nói, Lý Cửu Nguyệt không thể ngươi với Lý Trùng Nương đề tài hắn là loại đoản mệnh.
Khi Chu Phàm đang thầm nghĩ việc này, Lý Trùng Nương lại vẻ mặt áy náy nói:
- Chu đại ca, ngươi đừng trách Cửu Nguyệt, Cửu Nguyệt nhìn thì tùy tiện, nhưng tuyệt không phải loại tùy ý tiết lộ bí mật của bằng hữu, việc này sở dĩ Trùng Nương có thể biết, là vì có một lân Cửu Nguyệt nói với Trùng Nương, hi vọng có thể tìm kiếm một số vật tăng thọ, Trùng Nương tò mò hỏi mới biết được việc này.
Thì ra là thế... Trong lòng Chu Phàm rất ấm áp, mỉm cười nói: - Trùng Nương không cần xin lỗi, đây vốn cũng không phải chuyện cần giữ bí mật. Nghe Chu Phàm nói như vậy, thần sắc có chút khẩn trương của Trùng Nương mới thả lỏng.