Chương 1491: Mèo nhỏ
Chương 1491: Mèo nhỏChương 1491: Mèo nhỏ
Chuong 1491: Meo nho
Nhưng cự đao chém xuống vẫn hơn xa tưởng tượng, ngay cả Vô Lượng cũng không cản được, đao khí sắc bén xẹt qua, đã lưu lại một vết máu ở gáy hắn.
Chu Phàm vào thời khắc nguy cấp này, trong miệng hắn lại phát ra âm tiết quái dị.
Gợn sóng màu vàng tỏa ra.
Nhưng cự đao ngay cả gợn sóng màu vàng cũng chém tan, nó dường như không gì không chém được.
Chu Phàm chỉ mượn Long Thần Ngữ để triển khai, xê dịch nửa bước.
Cự đao giống như ván cửa hạ xuống vai trái của hắn.
Máu rải lên giáp bản.
Chu Phàm nhìn cánh tay trái và miếng thịt ở vai trái bị đao xé xuống, trên miếng thịt vẫn còn Tử Kim Giáp Trụ bao bọc, hắn không kêu đau, sắc mặt trắng bệch, trên trán đã toát mồ hôi.
- Chu Phàm.
Thực Phù vội vàng chạy vội tới.
- Ta không sao, đừng tới đây.
Chu Phàm lên tiếng quát Thực Phù.
- Nhưng...
Thực Phù chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, nàng sợ tiểu cô nương thật sự giết chết Chu Phàm.
Cho dù biết Chu Phàm vẫn có thể phục sinh, nhưng nàng vẫn không muốn thấy loại chuyện này.
Nàng và Chu Phàm vừa nhận nhau không lâu, nhưng nàng chỉ là một tiểu hài tử, có đôi khi cố chấp cho rằng, thân nhân chính là thân nhân, nếu không mẹ bảo nàng giết Chu Phàm, nàng không thể không chịu.
Huống chi Chu Phàm nguyện ý nhận nàng, đối đãi với nàng rất tốt.
Tiểu cô nương một tay giơ cự đao giống như ván cửa, ánh mắt vẫn lạnh lùng bình tĩnh, chỉ là vết bàn tay rõ ràng ở trên mặt đã hủy đi khí chất của nàng.
Đao giơ lên giống như ván cửa vẫn không đánh xuống tiếp.
Chu Phàm thấy tiểu cô nương khôn có ý một đao chém chết hắn, hắn dứt khoát ngồi khoanh chân xuống, hắn từ trong phù đại huyễn hóa ra thuốc trị thương để phục dụng.
Thực Phù thấy chiến đấu dừng lại, vội vàng băng bó vết thương cho Chu Phàm.
Thực Phù rất tức giận, nhưng nàng biết ngay cả Chu Phàm cũng không phải là đối thủ của tiểu cô nương, nàng càng không thể, nàng chưa từng chán ghét bản thân như vậy, nàng quá yếu.
May mà đây là ở trên thuyền, nếu là ở ngoại giới, có người muốn giết Chu Phàm hoặc mẹ, nàng có thể bảo hộ được ai?
Chu Phàm tất nhiên không biết tâm tư của Thực Phù, hắn chỉ để cho Thực Phù băng bó vết thương cho hắn.
Kỳ thật với thân thể tự lành của hắn, chút thương tích này vẫn chưa chết được, nhặt về vê nối lại cánh tay bị chém đứt, thậm chí có thể sinh trưởng lại rất nhanh.
- Vì sao ngươi không trực tiếp giết ta?
Chu Phàm nhìn tiểu cô nương hỏi.
Thanh đao quái dị trong tay tiểu cô nương đã hóa thành sương mù tiêu tán, nàng lạnh lùng nói:
- Ngươi có thể chịu được một đao như vậy của ta mà không chết, lại ở trạng thái bị thương, ta còn xuất đao với ngươi, chính là không tôn trọng đối với Tiểu Miêu Đao của ta.
- Tiểu Miêu Đao?
Chu Phàm nhất thời nghẹn lời, đao to như vậy không ngờ gọi là Tiểu Miêu Đao.
Tiểu cô nương bực mình nói:
- Ta tên là Chu Tiểu Miêu, đao của ta chính là Tiểu Miêu Đao, có vấn đề gì à?
- Thì ra tiền bối họ Chu, khéo thế, chúng ta cũng họ Chu.
Chu Phàm cười nói:
- Vậy chính là người một nhà rồi, không đánh thì không quen nhau.
Tiểu cô nương liếc Chu Phàm một cái nói:
- Ta là Chu của biển chu (thuyền con), tin tức thuyền truyền cho ta nói ngươi không phải là Chu này, ai là người một nhà với ngươi.
- Cuộc đời ta hận nhất là hạng người dính dáng quan hệ.
- Thì ra là chu trong biển chu.
Chu Phàm có chút kinh ngạc, họ Chu này là không thường thấy.
Họ của người dẫn dắt này kỳ quái, tên thì là Tiểu Miêu, cha mẹ nàng đặt tên đúng là quá tùy ý... Chu Phàm yên lặng oán thầm một câu.
- Ngươi đang nghĩ gì? Có phải đang mắng thầm ta không?
Thuyền Tiểu Miêu thấy sắc mặt Chu Phàm có chút quái dị, nàng nghiêm mặt hỏi:
- Không đánh lại ta chỉ có thể ở trong bụng mắng thầm vài câu, đồ yếu đuối! Có bản lĩnh thì ngươi lớn tiếng mắng ra đi. Chu Phàm tức đến ngứa răng, hắn mắng:
- Quả bí đao lùn này, ngươi là có bệnh à? Ai chửi thâm gì ngươi?
- Ngươi dám mắng ta?
Chu Tiểu Miêu bước về phía trước, muốn giết Chu Phàm.
Chỉ Thực Phù không chút do dự đứng trước mặt Chu Phàm, nàng tức giận nói:
- Không phải ngươi nói sẽ không ra tay nữa à? Hiện tại lại lật lọng?
- Hắn dám mắng ta, vì sao ta không thể giết hắn? Ngươi tránh ra, bằng không cho dù bị thuyền trách phạt, ta cũng phải giáo huấn tiểu gia hỏa ngươi.
Chu Tiểu Miêu lão khí hoành thu nói.
- Ngươi thật sự có bệnh à, ta chửi ngươi là ngươi bảo ta chửi, tuy ta trước giờ chưa từng thấy người đề ra loại yêu cầu kỳ quái này, nhưng ta vẫn thỏa mãn ngươi.
Chu Phàm nói.
Sắc mặt Chu Tiểu Miêu cứng lại một chút, bởi vì quả thật là vừa rồi nàng có nói như vậy, nàng cũng ngại ra tay tiếp, tức giận nói:
- Cứ chơi loại mồm mép này đi, mất hết mặt mũi của tổ tông ngươi.
Chu Phàm cười to quá lại động tới thương thế, hắn đau tới rên lên một tiếng, hắn không để ý, lại hỏi:
- Vừa rồi đao của ngươi có phải là gian lận không?