Chương 1535: Điếu vận vô song
Chương 1535: Điếu vận vô songChương 1535: Điếu vận vô song
Chương 1535: Dieu vận vô song
- Ta đương nhiên biết, trên thực tế ta biết còn nhiều hơn ngươi, đợi lát nữa nói nhớ ôm cằm nhé.
Chu Phàm nói với vẻ thần bí.
- Sao ta phải ôm cằm?
Chu Tiểu Miêu cảm thấy lời Chu Phàm nói càng lúc càng ly kỳ.
- Bởi vì ta sợ ngươi sẽ cả kinh tới ngay cả cằm cũng rớt xuống.
Chu Phàm cười nói.
Chu Tiểu Miêu:
Lời này khiến Thực Phù một lát sau mới có phản ứng, nàng xấu hổ không biết có nên cười hay không.
Chu Tiểu Miêu cười ha ha hai tiếng, sau đó vươn tay ra từ trong quả cầu lưu ly lấy ra mười con sâu xám lớn.
Mười con sâu xám lớn hóa thành mười ánh sáng xám rơi xuống, rất nhanh đã chui vào trong giáp bản.
Giáp bản dâng lên từng cột buồm sắt đen sương mù hóa thành buồm.
Gió nổi lên, thuyền nhảy lên, nhảy hai trăm mét, làm bắn lên vô số bọt nước màu xám, bọt nước rơi xuống sông xám tỏa ra từng gợn sóng, gợn sóng lại bị sóng to thuyên bắn lên đánh nát.
Đợi khi tất cả bình tĩnh lại, thuyên đã hoàn thành nhảy thêm hai trăm mét.
Khóe miệng Chu Phàm giật giật, nếu hắn không tính sai, từ lúc hắn lên thuyền tới nay, thuyền tổng cộng đã đi tới tám trăm mười mét.
Mà sông xám nhìn một cái, hoàn toàn là không thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu...
Chẳng trách những người dẫn dắt đó lại tuyệt vọng, nếu là ta, cũng sẽ tuyệt vọng, Chu Phàm thâm nghĩ, hắn lại nghĩ nếu mình lấy toàn bộ mười vạn con sâu xám lớn trước mắt đang có để đi tới, vậy thuyền sẽ tới đạt địa phương nào?
Đương nhiên Chu Phàm chỉ nghĩ mà thôi, bởi vì nếu hắn thật sự làm như vậy, thuyên không thể đến được bờ, vậy hắn sẽ chỉ đi tới một mặt sông cần sâu xám lớn với giá trên trời mới có thể câu cá.
Đấn lúc đó hắn chỉ có thể làm giao dịch với người dẫn dắt, mà người dẫn dắt cũng không dễ nói chuyện như vậy, câu cá thuyền cung cấp chính là thủ đoạn hữu lực dùng thế lực bắt ép người dẫn dắt. Chu Phàm không nguyện ý để mình rơi vào trong tình cảnh đó.
Chu Tiểu Miêu búng tay một cái, sương mù trên bàn vuông tản ra, bảy cần câu màu sắc khác nhau xuất hiện.
Chu Phàm đi tới, nhìn bảy cần câu, sau đó câm lấy cần câu xám đậm.
Thực Phù nhớ cần câu xám đậm là cần câu tùy cơ, một mồi câu có thể câu hai lần.
Chu Phàm nhìn về phía Thực Phù cười hỏi:
- Tiểu nha đầu, ngươi nói ta câu ở vị trí nào thì tốt hơn?
Thực Phù biết nếu nàng nói, Chu Phàm khẳng định sẽ đứng ở vị trí đó mà câu, nàng có chút rối rắm, sợ vị trí mình nói vận khí không tốt, đến lúc đó không phải hại Chu Phàm sao.
Chu Tiểu Miêu cười nhạt nói:
- Chỗ nào mà chả là xem vận khí? Ngươi nghĩ nhanh một chút, thời gian của ngươi không có nhiều.
- Tiểu nha đầu, ngươi nói đi, không linh nghiệm thì chẳng lẽ ta còn có thể trách ngươi sao?
Chu Phàm cười an ủi nói.
Thực Phù chỉ có thể chỉ về bên trái mép thuyền, nàng nhớ lần trước chính là vị trí này đã câu lên được thứ tốt.
Chu Phàm bước tới bên trái mép thuyền, hắn không vội câu cá, mà là khóe miệng khẽ động, lẩm bẩm, lần câu cá này đối với hắn mà nói, là rất quan trọng.
Nếu có thể, hắn thậm chí muốn mặc một kiện nội khố đỏ, xem có thể tăng một chút vận khí không.
- Ngươi đang lẩm bẩm gì đó?
Chu Tiểu Miêu không nhịn được hỏi.
Nàng không biết là người dẫn dắt trước, Triệu cô nương cũng từng hỏi như vậy.
- Câu nguyện thần linh mà ta biết, như vậy có thể gia tăng xác suất thành công.
Chu Phàm nghiêm túc nói.
Chu Tiểu Miêu cười nhạo một tiếng, Chu Phàm không ngờ lại tin vào điều này, không khỏi cảm thấy khinh bỉ.
- Tên hậu bối chó ngươi, đúng là làm mất hết thể diện của tổ tông ngươi, tu hành vốn chính là chuyện nghịch thiên mà đi, nếu có thần, thân cũng sẽ không bảo hộ tu sĩ.
- Cái này ngươi không hiểu đâu, tin thì có mà không tin thì không có.
Chu Phàm thuận miệng nói bậy, quăng cần câu ra, có một dây câu rủ vào trong nước sông.
Trong quả cầu lưu ly lập tức bớt đi ba vạn hai ngàn bảy trăm sáu mươi tám con sâu xám lớn, đây là số lượng sâu xám lớn của một mồi câu ở mặt sông này. Cho nên Chu Phàm mới rất cẩn thận đối với để thuyền đi tới.
Bởi vì theo đi tới, câu cá thật sự quá đắt, đừng nhìn hắn từ chỗ Chu Tiểu Miêu lừa được mười vạn con sâu xám lớn, đó cũng chỉ là ba mồi câu mà thôi.
Không ngờ thời buổi này giá hàng tăng mạnh, ngay cả câu cá cũng không câu nổi... Trong lòng Chu Phàm có chút cảm khái, sau khi dây câu rơi vào trong nước sông, rất nhanh liền cuốn lên vòng xoáy, dây câu căng ra.
Chu Phàm vội vàng nhấc cần câu, đoạn đuôi dây câu tóm một hộp vuông màu trắng.
Dây câu bay về, Chu Phàm bắt lấy hộp vuông màu trắng, dây câu mới biến mất.
Chu Phàm liếc một cái, hắn phát hiện trên mặt hộp khắc từng dây nhỏ màu vàng dày đặc, dây nhỏ màu vàng thỉnh thoảng song song thỉnh thoảng lại hội tụ ở một điểm.
Hắn ngây ra một thoáng, hắn nhận ra hộp này.
Vì thế hắn ặc một tiếng, đặt hộp trên mặt đất, lại bắt đầu tiếp tục câu cá.