Chuong 1536: Guong va sach
Chuong 1536: Guong va sachChuong 1536: Guong va sach
Chuong 1536: Guong va sach
Cần câu tùy cơ một mồi câu có thể câu hai lần, thời gian giữa hai lần cũng không thể cách quá lâu.
Chu Tiểu Miêu và Thực Phù đều nhìn hộp Chu Phàm câu lên, Thực Phù giật mình, nàng cũng nhớ ra, hộp này nàng từng thấy rồi.
Chu Tiểu Miêu quan sát hộp, nàng chỉ nhíu mày, lại nhìn biến hóa biểu cảm của Thực Phù, hỏi:
- Bên trong là thứ gì ngươi biết không?
Hộp chưa mở, Chu Tiểu Miêu cũng không biết bên trong là gì, nếu không nàng sẽ không hỏi như vậy.
- Ta biết, nhưng ta không nói với ngươi.
Ta biết nhưng ta không nói với ngươi.
Lời này của Thực Phù khiến Chu Tiểu Miêu tức giận đến khóe mắt giật giật, đôi cha con này không có ai là người tốt.
Đúng lúc này, cần câu trong tay Chu Phàm kéo lên, dây câu lôi theo một hộp vuông màu trắng.
Chu Phàm giật mình, hắn vội vàng vươn tay ra bắt lấy hộp dây câu quăng về.
Lại nhìn tuyến văn màu vàng trên hộp, hiển nhiên không khác gì hộp vừa rồi.
Khóe miệng Chu Phàm giật giật, hắn không ngờ liên tiếp hai cái.
Chu Phàm có chút bất đắc dĩ, tuy thứ này tốt, nhưng hắn vẫn muốn công pháp hơn.
Chu Phàm đặt hộp sang bên.
Chu Tiểu Miêu và Thực Phù tất nhiên cũng chú ý thấy.
- Không ngờ câu lên hai cái hộp giống nhau.
Chu Tiểu Miêu thấp giọng lẩm bẩm, nàng càng cảm thấy hứng thú với thứ trong hộp hơn.
Chu Phàm cảm thấy đau lòng vì một phát mất hơn ba vạn hai ngàn con sâu xám lớn, có điều hắn vẫn vung cần câu.
Dây câu rủ xuống, nước sông hình thành vòng xoáy quanh dây câu.
Đợi khi dây câu căng ra, Chu Phàm nhấc cần câu, rào một tiếng, phía cuối dây câu từ mặt nước nhảy ra, tóm lấy vẫn là một hộp vuông màu trắng.
Chu Phàm trợn mắt há hốc mồm, không ngờ là ba phát liên tiếp.
Dây câu văng về, khi Chu Phàm nhìn thấy tuyến văn tương tự trên mặt hộp, hắn trong nhất thời không biết nên nói gì. Đây xem như là vận khí tốt hay là vận khí không tốt?
Thực Phù cũng ngẩn người.
Trên mặt Chu Tiểu Miêu lộ ra dị sắc, liên tục câu lên ba vật phẩm giống nhau, loại tình huống này vẫn rất ít thấy, cho nên bên trong rốt cuộc là gì?
Chu Phàm buông cái hộp thứ ba, hắn khẽ cắn môi nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi lại thêm mấy cái đi, vậy ta cũng không thiệt.
Chu Phàm lần thứ tư vung cần câu.
Dây câu rủ xuống mặt nước, lại đột nhiên kéo thẳng, Chu Phàm hít sâu một chút, lần này nhấc lên là một hộp vuông màu tím.
Cuối cùng không phải hộp trắng...
Chu Phàm vội vàng kéo dây câu về, bắt hộp vuông màu tím vào trong tay.
Hộp vuông giống như gỗ mà không phải gỗ, mang theo một loại cảm giác rét lạnh.
Chu Phàm buông cần câu xám đậm, vội vàng mở hộp vuông màu tím, bên trong hộp là một quyển điển tịch bìa cam.
Chu Phàm nhìn tên điển tịch trên bìa, lập tức vui vẻ ra mặt.
Nhìn nụ cười trên mặt Chu Phàm, Chu Tiểu Miêu biết được Chu Phàm có thể là câu được thứ tốt, có khả năng rất lớn là công pháp Võ Thức Đoạn đỉnh cấp.
Chu Tiểu Miêu hừ lạnh một tiếng, Chu Phàm này đúng là vận cứt chó, chỉ mất hai mồi câu, tổng cộng sáu vạn năm ngàn con sâu xám lớn đã câu lên được một môn công pháp Võ Thức Đoạn còn kèm theo ba hộp trắng không biết là gì.
Như vậy tất nhiên có lời hơn từ chỗ nàng có được công pháp Võ Thức Đoạn.
Chu Tiểu Miêu không nhìn thấy Chu Phàm là câu được công pháp Võ Thức Đoạn gì, nàng chỉ muốn Chu Phàm và Thực Phù mau cút đi, để kết thúc một đêm khiến nàng cảm thấy nhục nhã, chật vật lại phẫn nộ này.
Chỉ là Chu Phàm lật mấy trang, hắn không đóng điển tịch lại.
Thực Phù đi tới, tò mò muốn xem đây là điển tịch gì.
Chu Phàm đưa điển tịch cho Thực Phù, nữ nhi của mình, sau này cũng có thể học công pháp này.
Thực Phù tiếp nhận điển tịch, nàng nhìn tên trên bìa, lập tức giật nảy mình, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ,
- Chu Phàm, sao có thể...
- Không phải ngươi đã chính mắt nhìn thấy rồi à? Có gì mà không thể.
Chu Phàm cười nói, hắn lân lượt mở ba hộp trắng ra. Bên trong quả nhiên không ngoài suy đoán của hắn, là ba mảnh vỡ bất quy tắc, mặt phải của mảnh kính hiện ra màu vàng, mặt trái thì là màu bạc.
Dư quang ở khóe mắt Chu Tiểu Miêu liếc thấy ba mảnh kính vỡ đó, sắc mặt nàng nghiêm lại, sau đó tận lực bảo trì bình tĩnh nói:
- Ba mảnh kính rác rưởi này ngươi có bán không?
- Mảnh kính rác rưởi?
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ trêu chọc,
- Chu tiền bối chớ có lừa bịp hậu bối ta, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết đây là gì sao?
- Vốn chính là phế phẩm.
Chu Tiểu Miêu hừ một tiếng nói.
- Ngươi nói như vậy cũng đúng, nhưng đây không phải là phế phẩm bình thường, mà là mảnh vỡ của Đại Nhân Quả Kính, ta không nói sai chứ?
Chu Phàm tươi cười nói:
- Lúc trước ta đã câu lên được một mảnh vỡ của Đại Nhân Quả Kính, hơn nữa ta còn biết, nếu gom đủ những mảnh vỡ này, có thể luyện chế ra Đại Nhân Quả Kính.
Chu Tiểu Miêu không ngờ Chu Phàm đã sớm biết rồi, nàng biết muốn có được tới tay có lẽ không dễ dàng như vậy.