Chương 1597: Phạm vi mở rộng
Chương 1597: Phạm vi mở rộngChương 1597: Phạm vi mở rộng
Chương 1597: Phạm vi mở rộng
Chu Phàm từ trong phòng xông ra, hắn dặn dò thuộc hạ trong dặn dò một khi có tin tức truyền về thì lập tức nói với hắn.
Chu Phàm nhảy lên nóc nhà.
Trải qua ác mộng hai trước, tiếng khóc bị ác mộng làm bừng tỉnh tối nay nhỏ hơn rất nhiều, bởi vì có rất nhiều người không dám ngủ, bọn họ lo lắng những quái quyệt đó là thông qua ác mộng tới giết người.
Chỉ có một số ít người bởi vì ban ngày phải làm việc, không thể không ngủ, nhưng đối với Cao Tượng Thành mà nói, cho dù là 'Số ít người' đó cũng là một số lượng không nhỏ.
Gió đêm thổi qua, phiêu đãng đó vùng trời thành thị, phân tán ở các góc.
Tạp âm quá nhiều, Chu Phàm không mở ra nhĩ thức, hắn chỉ mở ra nhãn tị lưỡng thức, xem những quái quyệt đó có ở ngay gần hay không.
Chỉ là rất nhanh liền thất vọng, từ cửa sổ phòng được mở ở phụ cận nhìn vào, không phát hiện có bất kỳ ai chết, mà tị thức cũng không ngửi được khí vị quá đặc thù dị thường.
Chu Phàm từ nóc nhà nhảy xuống, nhìn về phía các thuộc hạ trong viện lạc, hỏi:
- Chưa có tin tức truyền ve à?
Các thuộc hạ đều lắc đầu tỏ vẻ không có.
Sắc mặt Chu Phàm hơi trâm xuống, bọn họ đã sớm có suy luận, người chết chắc là chuyện không lâu sau khi ác mộng phát sinh.
Nói cách khác sau khi ác mộng phát sinh, tin tức truyền ve càng muộn, vậy xác suất gặp chuyện không may lại càng lớn.
Chu Phàm kiên nhẫn đợi một lúc mới có tin tức liên tiếp truyền về, ba phường đông nam hắn phụ trách không phát sinh bất kỳ điều gì dị thường, trước mắt đang cấp tốc xác nhận lại, không phát hiện người chết!
Điều này khiến Chu Phàm cảm thấy ngạc nhiên.
Loại xác nhận này là thông qua ngũ thập chế các nhà các hộ kiểm tra thương vong lẫn nhau để cấp tốc xác nhận, nói chung, như vậy cũng xác nhận không có vấn đề, ba phường đông nam chắc là không có người chết.
- Liên hệ với ba khu khác, xem tình huống của bọn họ thế nào?
Chu Phàm nghĩ một chút rồi nói, hắn cũng lấy ra Tiêu Tức Phù truyền tin cho bọn Hoàng Bất Giác.
Rất nhanh tin tức tổng hợp về, toàn bộ Cao Tượng Thành chỉ có một hộ mười hai người chết hết ở Thượng Phong Phường của ba phường tây bắc, khu vực còn lại ngược lại không sao, đồng thời cũng không phát hiện tung tích của quái quyệt. Không phát hiện những quái quyệt đó này thì không bất ngờ, khiến người ta bất ngờ là nhân số tử vong không đúng.
Sau khi Chu Phàm nhận được tin tức tổng hợp, hắn lẩm bẩm:
- Ngoài thành. . . Ngoài thành...
Chu Phàm bảo các thuộc hạ ở lại tiếp tục cảnh giác, hắn dẫn theo mấy người chạy về Nghi Loan Ti.
Vừa tiến vào ti phủ, Chu Phàm nhận được tin tức, ngoài thành quả nhiên có người chết.
Có ba thôn bị quái quyệt tập kích, đều bị hút tuỷ não mà chết, trước mắt tin tức truyền về là chết một trăm sáu mươi mốt người.
Nghe được tin tức này sắc mặt của Chu Phàm và bốn vị Tứ Trấn Sứ Hoàng Bất Giác đều biến thành có chút khó coi, năm người bọn họ thu liễm tâm tình, phân ra ba người dẫn đội tới ba thôn kiểm tra tình huống một chút, hai người còn lại thì tiếp tục ở lại trấn thủ ti phủ.
Chu Phàm và Trương công công ở lại, ba người Hoàng Bất Giác thì dẫn theo võ giả của Nghi Loan Ti Phủ vội vã rời đi.
Chu Phàm thở dài một tiếng, hắn biết bọn Hoàng Bất Giác cũng hiểu, làm như vậy chỉ tốn công vô ích mà thôi.
Sĩ khí của T¡ phủ cũng giảm xuống thấp.
Liên tục ba đêm, biện pháp có thể nghĩ ra đều nghĩ rồi, nhưng vẫn không thể ngăn cản được sự liệp sát quái quyệt không biết đó.
Bọn họ thậm chí ngay cả số lượng quái quyệt cũng không thể làm rõ.
Chu Phàm xử lý chuyện trong thành một chút, lại an bài nhân số thích hợp trực thủ.
Cho dù ác mộng đã qua, nhân số tử vong cũng không chênh lệch mấy với đêm trước, nhưng Chu Phàm không dám xác nhận những quái quyệt đó liệu có lần thứ hai giết về không?
Dẫu sao lúc trước bọn họ còn tưởng rằng phạm vi liệp sát của những quái quyệt đó chỉ ở trong Cao Tượng Thành, nhưng chuyện phát sinh nhưng, khiến bọn họ biết bọn họ đều sai rồi, những quái quyệt đó không nhất định phải săn mồi ở trong thành, chúng còn có thể tới thôn phụ thuộc ở ngoài thành.
Trong thành đã không thủ được, nếu lại mở rộng phạm vi đến mười tám thôn, quan gia căn bản không an bài được nhiều nhân thủ như vậy.
Nhưng nếu chỉ dựa vào đội tuần tra của và những tông môn võ đạo của mười tám thôn, chỉ sợ cũng khó mang tới tác dụng. .. Đương nhiên bố phòng của quan gia cũng một mực không có tác dụng.
Cũng không thể nói là không tác dụng, có lẽ chính bởi vì tối nay lực độ phòng thủ của quan gia nghiêm mật, cho nên cũng không phải không có khả năng những quái quyệt đó từ bỏ săn mồi ở trong thành. .. Chu Phàm lang lặng suy nghĩ một lúc, Trương công công tới nói: - Chu phủ tỉ, ngươi đi, trước đi, chắc bọn Hoàng đại nhân trước khi hừng đông là không về được, nếu không có việc gì, ngươi có thể nghỉ ngơi đến hừng đông, ban ngày ngươi còn trực.