Chuong 1640: Thu hoach va but ky
Chuong 1640: Thu hoach va but kyChuong 1640: Thu hoach va but ky
Chương 1640: Thu hoạch và bút ký
Cuối cùng khi tiếng rít dừng lại, xúc tu của quái quyệt ác mộng bị thương vươn về phía quái quyệt ác mộng đang đứng.
Xúc tu của hai con quấn vào nhau, trong xúc tu lờ mờ có quang mang xanh lam chảy ra.
Khi xúc tu tách ra, quái quyệt ác mộng bị thương rên lên một tiếng, mắt kép xanh lam của nó dần dần nhạt màu, nó không còn bất kỳ động tĩnh gì.
Quái quyệt ác mộng sống sót duy dương bốn cánh, phát ra tiếng rít bén nhọn, nó cúi đầu há cạnh miệng dữ tợn sắc bén ăn đồng bạn của nó.
Trong thành thị vang lên tiếng cắn nuốt của nó.
Nó ăn rất nhanh, không bao lâu sau, thi hài của hai đồng bạn đều bị nó ăn sạch.
Lúc này thân thể của nó to tới đủ để chiếm một phần tư Cao Tượng Thành, rất nhiêu căn nhà đều bị thân thể bành trướng lên của nó ép sập.
Cũng bởi vậy, nó không thể động nữa.
Bốn cánh của nó xòe ra, bao bọc cả nửa Cao Tượng Thành, đâm chết vô số người.
Nó phát ra tiếng rít chói tai, nhìn cái bụng to lớn tròn vo của mình.
Bụng đã chiếm tới một phần hai thân thể của nó, bụng nó duỗi ra co lại, phát ra thanh âm thùng thùng.
Như thiên nhân đánh trống, toàn bộ không gian cũng theo đó xuất hiện vết nứt mờ mờ....
Sau khi thương nghị xong việc, sắc trời vẫn là một mảng đen xì.
Ba con quái quyệt chắc sẽ không lại xuất hiện nhanh như vậy, nhưng để tránh bất ngờ, Viên Hải quyết định ở lại Nghi Loan Ti Phủ, đợi cho tới hừng đông.
Chu Phàm và bốn vị Tứ Trấn Sứ thương lượng một chút, Thẩm Tĩnh trực đêm, những người còn muốn đi nghỉ ngơi thì đều có thể đi nghỉ ngơi.
Dấu sao có Viên Hải ở đây, nếu thực sự phát sinh chuyện gì, vậy vấn đề chắc không lớn.
Văn Đề bị thương, tất nhiên cũng phải đi nghỉ ngơi, nhưng hắn suy nghĩ một chút vẫn một mình tới gặp Viên Hải, khi không có người ngoài ở trong phòng, Văn Đề cung kính hành lễ nói:
- Sư thúc.
- Sư điệt không nên khách khí như vậy.
Viên Hải bảo Văn Đề đã bị thương mau chóng ngồi xuống.
- Sư thúc có bị thương không?
Văn Đề mở miệng hỏi.
Viên Hải nói hắn bị một tu sĩ Đạo cảnh ngăn cản, Văn Đề không hoài nghi, hắn là lo lắng Viên Hải bị thương.
- Ta không sao, chỉ đáng tiếc bị người đó đào tẩu.
Viên Hải lắc đầu nói.
- Vậy thì tốt.
Văn Đề nói xong lời này, hắn do dự một chút nói:
- Ta có lời muốn hỏi sư thúc.
Viên Hải phất tay áo, một đạo kim quang tản ra, bao phủ hai người bọn họ ở trong đó,
- Có gì cứ nói đi.
- Sư thúc, tu sĩ cản ngươi lại đó, thật sự không có bất kỳ manh mối gì à?
Vẻ mặt Văn Đề nghiêm túc nói.
Viên Hải nhìn Văn Đề nói:
- Ngươi là đứng ở bên Đại Phật Tự hỏi hay là hỏi cho Nghi Loan Ti?
Hai bên là có khác biệt, nếu Văn Đề là hỏi cho Nghi Loan Ti, Viên Hải chưa chắc sẽ trả lời, nếu Văn Đề là đứng ở bên Đại Phật Tự hỏi, vậy đáp án hỏi ra được là không thể nói với người khác của Nghi Loan Ti.
- Đại Phật Tự.
Văn Đề do dự một chút nói.
- Là Viên Lục.
Viên Hải nói khẽ.
- Viên Lục?
Trên mặt Văn Đề lộ ra vẻ ngạc nhiên,
- Sư thúc, sao có thể như vậy được?
Viên Lục là truyền pháp tăng của Tiểu Phật Tự ở Cao Tượng Thành, nhưng Văn Đề nhớ rõ Viên Lục chỉ là Khí Cương Đoạn.
- Hắn che mặt, thân ảnh cũng không giống Viên Lục, nhưng ta vẫn có thể lờ mờ cảm giác ra là hắn.
Viên Hải bình tĩnh nói:
- Trước kia hắn không phải che giấu cảnh giới thì chính là gần đây mới đột phá.
- Tiểu Phật Tự không ngờ lại tàn nhẫn như vậy, vì hủy danh dự của Đại Phật Tự ta, hại nhiều tính mạng như vậy của Cao Tượng Thành.
Văn Đề tức đến toàn thân run lên,
- Sư thúc, ngươi là vì không chứng cớ, mới không nói với bọn Hoàng đại nhân à? Viên Hải thở dài một tiếng:
- Chính là như vậy, không bắt được hắn, cho dù nói ra cũng sẽ có ai tin, sẽ chỉ nói Đại Phật Tự chúng ta đang gièm pha Tiểu Phật Tự, khiến người ta chê cười mà thôi.
Văn Đề trâm mặc, nếu không có chứng cớ, nói ra cũng vô dụng. ...
Chu Phàm không về nhà của mình, mà là ở lại Nghi Loan T¡ Phủ, không vì nhà của hắn bị vạ lây mà hủy rồi, trên thực tế hắn cũng không biết nhà của hắn có sao không, nhưng những cái này có thể để ngày mai lại ve xem, nói chung thứ đáng giá đều được hắn bỏ vào trong Trữ Vật Chi Thư.
Ở lại Nghi Loan Ti Phủ, là để tránh lại có sự kiện đột phát gì phát sinh.
Chu Phàm tiến vào phòng nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân đi tới đi lui ngoài phòng, biết tối nay có rất nhiều võ giả cũng không thể ngủ tiếp.
Hắn lắc đầu, trước tiên đặt ba phù đại thu hoạch được tối nay lên trên bàn.
Một là của người đeo mặt nạ Thiên Quyệt Minh, một là của người áo đen Thực Nhật Giáo, cuối cùng là của tu sĩ Đạo cảnh đó.
Bởi vì tình huống lúc đó khẩn cấp, Chu Phàm cũng không kịp lục soát thi hài của bọn họ xem có thứ gì đáng giá không, chỉ vội vàng lấy đi phù đại.