Chương 1643: Ngày thổ lộ
Chương 1643: Ngày thổ lộChương 1643: Ngày thổ lộ
Chương 1643: Ngày thổ lộ
Vẫn phải mau chóng đề cao thực lực của mình mới là vương đạo.
Thời gian trôi qua trong lúc Chu Phàm cân nhắc Vô Cực Đao Cương, đợi sau khi thời gian sắp hết, Chu Phàm và Thực Phù biến mất khỏi thuyền.
Chu Tiểu Miêu đang chậm rãi ăn đầu cá, nàng hừ một tiếng, buông đũa suy tư.
Phụ thân sắp tới, nàng phải chuẩn bị tốt một phen mới được.
Lão thất phu thuyên này hiện tại cho phép người dẫn dắt phụ thân trên người người lên thuyền, khẳng định có tự tin đầy đủ rằng người dẫn dắt không thể chạy thoát.
Chỉ là bất kể là như thế nào nàng cũng phải thử thoát đi mới được!...
Ba ngày thoáng cái đã trôi qua, khiến Nghi Loan Ti Phủ bất ngờ là, quái quyệt ác mộng mà bọn họ toàn thành đề phòng không xuất hiện săn mồi nhân loại nữa.
- Có thể là rời xa Cao Tượng Thành rồi.
Trong phòng nghị sự, Hoàng Bất Giác nhìn bốn người Chu Phàm nói.
Ba ngày cũng không xuất hiện, vậy có thể là sẽ không xuất hiện.
- Vậy phải bảo huyện hàng xóm và năm hương của Cao Tượng Huyện phải đề phòng cẩn thận mới được, hai quái quyệt ác mộng này là không dễ đối phó.
Trương công công có chút lo lắng nói.
Nếu xuất hiện ở trong hương, lực lượng của hương lý không đối phó được quái quyệt ác mộng lợi hại như vậy, đến lúc đó chờ bên Cao Tượng Thành tới cứu viện, nói không chừng tất cả đều quá muộn rồi.
- Chỉ có thể như vậy, bảo các hương lưu ý chặt chẽ, nếu phát hiện dấu hiệu chúng xuất hiện, chúng ta lại nghĩ biện pháp.
Thẩm Tĩnh mở miệng nói.
Quái quyệt ác mộng không xuất hiện, ít nhất đối với Cao Tượng Thành mà nói là một chuyện tốt, nhưng năm người trong phòng nghị sự lại không quá hào hứng.
Bởi vì lân này Cao Tượng Thành tổn thất quá nghiêm trọng, sau hừng đông đêm đó, thi thể khắp nơi, tan hoang xơ xác, khắp nơi đều là phế tích.
Chỉ là dọn dẹp thi thể, đã mất tới hai ngày, nhân số tử vong cao tới mười vạn.
Cao Tượng Thành một mực rơi vào trong bầu không khí đau thương.
Chết mười vạn người, trong lịch sử đối kháng quái quyệt của Đại Ngụy chút nhân số này chỉ là muối bỏ biển.
Nhưng mười vạn người chết trước mắt bọn Chu Phàm, đối với bọn Chu Phàm mà nói, mỗi một người đều là sinh mệnh sống sờ sờ, nhất là bảo hộ dân chúng vốn chính là trách nhiệm của Nghi Loan Ti.
Cho dù sự phát đột nhiên, không ai ngờ quái quyệt ác mộng có thể đột nhiên vòng qua phù trận phòng ngự tiến vào trong thành, nhưng chuyện như vậy phát sinh, trong lòng ai cũng cảm thấy không dễ chịu.
Bọn Hoàng Bất Giác trâm mặc một chút, thu liễm cảm xúc, bắt đầu an bài công tác Nghi Loan T¡ nên phụ trách sau tai nạn.
Bốn vị Tứ Trấn Sứ biết Chu Phàm muốn tới thư viện học tập, cho nên không an bài những công tác vụn vặt này cho hắn.
Cho dù trận doanh khác nhau, nhưng thái độ của ba vị Tứ Trấn Sứ còn lại đối với Chu Phàm đều rất tốt, dẫu sao lần này nếu không có Chu Phàm một mình giết một con quái quyệt ác mộng, vậy chuyện sẽ rất phiền.
Sau khi tập nghị kết thúc, mọi người bận rộn.
Chu Phàm không được an bài công tác, nhưng hắn cũng rất bận, toàn tâm toàn ý đặt trên lĩnh hội Vô Cực Đao Cương.
Hắn ý đồ tranh thủ trước khi thời kỳ phụ thân tới, tiến vào Khí Cương Đoạn.
Trong nháy mắt lại qua hai ngày.
Mắt thấy cách thời gian phụ thân chỉ còn lại hai ngày.
Nhưng Chu Phàm đã tính trước kỹ càng, hắn đã lĩnh ngộ được tinh yếu của Vô Cực Đao Cương, tùy thời có thể thử đột phá tiến vào Khí Cương Đoạn.
Mấy ngày nay khẩn trương học tập khiến cho tinh thần của hắn luôn căng thẳng, sau khi lĩnh ngộ thấu triệt Vô Cực Đao Cương, Chu Phàm quyết định thả lỏng một ngày, ngày mai mới bắt đầu tiến hành đột phá.
Hắn rời khỏi khách sạn, đi trên đường phố.
Sở dĩ ở khách sạn, là vì hai căn nhà hắn mua một căn bị hủy triệt để, căn còn lại thì một mặt tường đã đổ, đang tu bổ, chắc phải qua mấy ngày nữa mới có thể lại vào ở.
Xem ra thời đại này mua nhà không phải một khoản đầu tư tốt.
Chu Phàm có chút tự giễu nghĩ.
Sau đêm đó, trong thành dân dần khôi phục sinh khí.
Năng lực thừa nhận của người thế giới này đối với tai nạn, là hơn xa thế giới trước kia của Chu Phàm, dẫu sao mỗi ngày đều có khả năng bị quái quyệt tập kích, nếu quá yếu đuối, đã sớm sụp đổ rồi.
Chu Phàm nhìn cảnh tượng bận rộn khởi công chung quanh, hắn không nghĩ nhiều, mà là thuê một chiếc xe ngựa.
Hắn đã có mấy ngày không tới thư viện, quyết định tới thư viện một chút, nếu không có việc gì thì tới tàng thư các đọc sách coi như là thả lỏng một chút.
Hôm nay Chu Phàm không có bất kỳ kế hoạch cụ thể nào.
Ngồi xe ngựa, Chu Phàm rất nhanh đã tới thư viện.
Sau khi hắn tiến vào thư viện, thư viện không bị tai nạn ảnh hưởng vẫn như xưa.
Trọng Điền và Trương Lý lão thái gia chắc cũng chỉ hai ngày này là trở lại, nghĩ đến đây Chu Phàm lại bất đắc dĩ lắc đầu, đêm đó nếu có hai người bọn họ, Cao Tượng Thành cũng sẽ không biến thành như bây giờ.