Chương 1655: Một đáp an (2)
Chương 1655: Một đáp an (2)Chương 1655: Một đáp an (2)
Chuong 1655: Mot dap an (2)
- Vậy Chu huynh vẫn không đồng ý à?
Lý Cửu Nguyệt lại hỏi.
- Lý huynh, ngươi là bằng hữu của ta, bất kể ngươi nói như thế nào, Trùng Nương trên danh nghĩa cũng là thê tử của ngươi, nếu ta đáp ứng, ngươi sẽ không còn là bằng hữu của ta nữa, về phần Trùng Nương...
Chu Phàm dừng một chút nói:
- Lý huynh nói Trùng Nương thích ta, cho dù là thật, nhưng loại duyên phận ngắn ngủi này không phải thứ ta muốn.
- Vậy xin Chu huynh cứ nói thẳng thắn cho ta biết, Chu huynh có thích Trùng Nương không? Ta nói là thích giữa nam nữ.
Lý Cửu Nguyệt lại cười khẽ hỏi.
Chu Phàm trâm mặc một chút nói:
- Lý huynh, hỏi loại chuyện này có ý nghĩa sao?
- Đương nhiên là có ý nghĩa, ngươi coi như là ta hỏi cho Trùng Nương, Trùng Nương không tiện hỏi, ta hỏi thay nàng.
Lý Cửu Nguyệt rót một chén rượu cho mình, uống vào.
- Chu huynh không cần cố ky ta, ta nói coi Trùng Nương là muội muội của mình, vậy chính là muội muội, dù sao ngươi cũng phải cho cô nương thích ngươi một đáp án, cho dù các ngươi không thể ở cùng nhau, ta nói có lý không?
Chu Phàm thấy không thể né tránh, hắn cầm lấy bau rượu, cái chén đã bị hắn bóp nát, hắn uống một hớp rượu lớn, nói:
- Ta thích nàng, không chỉ là bởi vì bộ dạng của nàng, còn bởi vì mỗi lần nhìn thấy nàng, đều giống như ta và nàng đã từng quen biết rất lâu rồi vậy.
Khóe miệng Lý Cửu Nguyệt hơi nhếch lên, nhưng rất nhanh hắn lại xụ mặt nói:
- Hay cho Chu Phàm ngươi, ta đối đãi với ngươi như huynh đệ, không ngờ ngươi lại có suy nghĩ không an phận với thê tử của ta.
- Ngươi bớt thôi.
Chu Phàm tức giận nói:
- Ta chỉ là nghĩ, trước giờ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi càng không ra gì hơn ta, không ngờ muốn để thê tử của mình đi mượn giống sinh con.
Cửu Nguyệt trước không nhịn được, hắn phá lên cười, nhưng rất nhanh nụ cười lại thu liễm nói: - Chu huynh, ta không lừa ngươi, ta và Trùng Nương quả thật không tách ra được, Trùng Nương cũng chính miệng nói với ta, nàng thích ngươi, nhưng sẽ không đi theo ngươi, nếu không tin, ta gọi nàng ra, cho ngươi hỏi nàng.
- Không cần.
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Lý huynh, ta tin ngươi sẽ không nói dối trên loại chuyện này, thật sự không thể nói cho ta biết, rốt cuộc là có chuyện gì sao? Là có người bức bách các ngươi sao? Có lẽ ta có thể hỗ trợ.
- Xin lỗi.
Lý Cửu Nguyệt thở dài một tiếng nói:
- Không ai bức chúng ta cả, nhưng chúng ta thật sự không thể nói với ngươi, hi vọng ngươi có thể thông cảm.
Chu Phàm trâm mặc, Lý Cửu Nguyệt và Lý Trùng Nương đều không chịu nói, hắn cũng không thể nói gì.
- Chu huynh, những lời nói trên bàn rượu chúng ta coi như chưa từng có.
Lý Cửu Nguyệt giơ chén rượu lên nói.
- Được.
Chu Phàm cầm lấy bầu rượu chạm với chén của Lý Cửu Nguyệt.
Hắn không thể đáp ứng mượn giống sinh con, Trùng Nương lại không thể cùng cùng hắn, vậy những lời này cũng chỉ có thể coi như chưa nói.
Chỉ nghĩ đến một đoạn tình cảm lưu luyến chân chính của hắn cứ vậy không bệnh mà chất, Chu Phàm vẫn cảm thấy trong lòng có chút đau nhói, nhưng không thể hiện ra ở trước mặt Lý Cửu Nguyệt mà thôi.
- Chúng ta vẫn là bằng hữu, đúng không?
Lý Cửu Nguyệt hỏi.
- Đương nhiên.
Chu Phàm cười nói:
- Nhưng ngươi cũng đừng nói ra sự kiện ta từng thích ngươi, bằng không ta sẽ nhớ lại bí mật ngươi nói đó.
- Chu huynh, bí mật ta nói là giả.
- Ồ, thật không?
Tiệc rượu kết thúc, Chu Phàm cáo từ, Lý Cửu Nguyệt tiễn Chu Phàm tới cửa, mới thấp giọng nói:
- Chu huynh, sau này chúng ta sẽ không xem xét nhân tuyển sinh hài tử nữa, không có người thừa kế, vậy chúng ta sẽ cân nhắc thu dưỡng một đứa.
Chu Phàm hơi ngẩn ra, hắn hiểu được, đây chỉ sợ là bởi vì hắn.
- Lý huynh, không cần như vậy, chuyện của các ngươi, kỳ thật người ngoài chưa chắc có thể lý giải được suy nghĩ của các ngươi, nếu sau này Trùng Nương gặp người nàng thích, mà ngươi lại cảm thấy không tồi...
- Không có.
Lý Cửu Nguyệt cắt ngang lời Chu Phàm,
- Ta rất hiểu Trùng Nương, nàng sẽ không thích nam nhân khác.
Ánh mắt của Lý Cửu Nguyệt có chút ưu thương.
Tâm tình Chu Phàm có chút trầm trọng, hắn bỗng nhiên phát hiện mắt của Lý Cửu Nguyệt và mắt của Trùng Nương rất giống nhau, dường như trong mắt chứa một hồ nước đông, bình lặng, nhưng khi ưu thương lại khiến người ta không khỏi cảm thấy đau lòng.
Chu Phàm không nói nữa, mà là chắp tay, lên xe ngựa rời đi, hắn sợ mình nhất thời mềm lòng, đáp ứng yêu cầu cực kỳ vớ vẩn đó, vì thế mà lâm vào cục diện mình không muốn.
Nhìn xe ngựa đi xa, Lý Cửu Nguyệt xoay người trở về.
Ngoài cửa sảnh, nha hoàn đã sớm lui ra, chỉ còn lại một mình Trần Bác Bì.
- Thiếu chủ.
Trân Bác Bì khom mình hành lễ.
- Bác Bì thẩm thẩm, đoạn thời gian này phiên ngươi rồi.
Lý Cửu Nguyệt cười đỡ Trân Bác Bì dậy.
- Đây vốn là chuyện lão nô phải làm.
Trần Bác Bì lắc đầu nói.
Lý Cửu Nguyệt không nhiều lời, hắn đi vào trong đại sảnh.