"Đây là thực lực đỉnh cao!"
"Linh hồn của cậu ấy đang nhìn các cô!"
Triệu Phi Phi suy nghĩ một chút rồi nói: "Lạc Nhi, cô với tôi thay phiên nhau hàng ngày lau chùi thân thể cho Sở U, những người khác lúc rảnh rỗi muốn đến xem thì xem, nhưng không được ồn ào." Nói đến chỗ này thì đặc biệt nhìn Nami.
Nami cũng chú ý đến Triệu Phi Phi, ngay lập tức nhận ra Triệu Phi Phi đang nói về mình.
Sắc mặt nó lập tức lộ ra vẻ tủi thân, nhưng cũng không nói tiếp, nhìn nhau tầm 1,5 giây rồi lại rũ mắt xuống, nhát gan cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
Sở U sống, nó sẽ sống.
Sở U chết, nó sẽ chết.
Đặc tính tiến hóa sinh hóa của Nami gắn liền với Sở U, nó không thể thoát khỏi Sở U.
Nhưng về phương diện tình cảm.
Nami thực sự rất yếu, nhất là khi gặp phải người yêu của chủ nhân thì càng không biết phải đối mặt như thế nào. Nếu đối phương là người xa lạ thì nói không chừng có thể trực tiếp ra tay, nhưng đối phương lại là Triệu Phi Phi.
Người chủ nhân thích, địa vị cao hơn bản thân mình nhiều lắm; nếu chọc giận cô ấy, nhỡ đâu một ngày nào đó chủ nhân không thích mình nữa thì sao?
Nghĩ đến điều này, Nami cảm thấy sợ hãi và kiêng dè Triệu Phi Phi vô cùng.
Cảm xúc này đến rất đột ngột!
Người sinh hóa không có cảm xúc sợ hãi, chúng không có cảm giác này, nói cách khác là đã mất đi cảm giác sợ hãi.
Nhưng bây giờ Nami lại sinh ra cảm giác tương tự đối với Triệu Phi Phi, nếu như thông tin này được truyền tới căn cứ Đông Doanh của nó lúc trước thì nhất định sẽ làm cho người nghiên cứu phải kinh ngạc.
Diệu Cửu Nhi và Đạm Đài Tĩnh Ninh không nói gì, Diệu Cửu Nhi cố gắng làm ra vẻ mặt không cảm xúc, tỉnh tỉnh mê mê gật đầu. Loại chuyện này bây giờ cô cũng không có cách nào liên quan đến, dù sao cô và Sở U cũng chỉ là quan hệ thầy trò.
Xét về địa vị kém Lâm Lạc Nhi và Triệu Phi Phi không chỉ một bậc.
Đạm Đài Tĩnh Ninh cũng như thế, mặt không cảm xúc, cũng không nói gì.
Bởi vì trong chuyện liên quan đến Sở U thì chỉ có Lâm Lạc Nhi và Triệu Phi Phi có quyền phát biểu.
Lâm Lạc Nhi nói tiếp: "Được rồi, vậy thì hôm nay ai đến?"
"Để tôi."
"Được."
"Mọi người đi đi."
...
Triệu Phi Phi đầu tiên là bước vào, trên tay cầm một số công cụ rồi đi đến cabin trò chơi, sau đó lấy một cái gáo để múc nước đen bên trong cabin.
Sau khi ra ngoài thì giơ lên mũi ngửi một cái.
Lập tức nhíu mày hạ xuống.
Nước đen này thực sự rất hôi thối.
Đổ nước đen vào thùng, sau đó lại lặp lại động tác này.
Một lúc sau Triệu Phi Phi bưng nước nóng vào rót xuống cabin trò chơi, xối sạch nước đen và các tạp chất khác bên trong cabin, cuối cùng lại lấy gáo múc nước ra.
Trong suốt quá trình, Triệu Phi Phi không nói câu nào.
Thần thái của cô rất nghiêm túc, rất tập trung, rất đẹp.
Đổ nước nóng, đi qua đi lại, rửa lần hai.
Cuối cùng.
Cô lại mang nước nóng vào cabin rồi lấy đồ vệ sinh cá nhân từ phòng tắm ra.
Triệu Phi Phi quỳ xuống, nhúng ướt khăn tắm, vặn khô rồi vào cabin trò chơi, nhẹ nhàng lau chùi thân thể cho Sở U.
Lúc này vô cùng cẩn thận.
Thực sự là một người vợ tốt.
Người vợ tốt.
Lúc này, Triệu Phi Phi nhẹ nhàng nói chuyện:
"Sở U, anh biết không, em rất nhớ thời gian ở Viễn Kinh."
"Có đôi lúc em tự hỏi, mối quan hệ hiện giờ của chúng ta là gì."
"Không thể không nói, em chán ghét cuộc sống như thế."
"Tất nhiên là em muốn ở bên cạnh anh, nhưng tình trạng hiện tại khiến trái tim em mệt mỏi."
"Cũng không nhất định phải ở bên cạnh người mình thích, chắc anh cũng hiểu điều này, em mong anh có thể hiểu được."
Triệu Phi Phi vừa nhẹ nhàng lau vừa nhìn Sở U đang nhắm mắt hỏi.
"Thực ra em là một người thích tự do, anh biết không, lúc anh ban cho em dị năng, em chỉ muốn được đi bộ trên thế giới này một chút."
"Trong khoảng thời gian này em thường xuyên nói chuyện với Hồng Hậu, khiến em biết được thế giới bên ngoài… Thực sự rất đặc sắc."
Nói đến chỗ này, trên mặt Triệu Phi Phi hiện lên ý cười: "Càng nói em càng muốn làm như thế."
"Chúng ta ở trong Thiên Thế là vô địch, mặc dù chúng ta chưa từng đi thực hiện sự hợp nhất, bên trong và bên ngoài vẫn có những tai họa ngầm đang tồn tại, nhưng những điều đó đều không quan trọng đúng không?"
"Em nghĩ về rất nhiều chuyện, nói chung là em muốn ra ngoài, em muốn sống một cuộc sống tự do như mình mong muốn."
"Một ngày nào đó anh tỉnh lại, nếu như nhớ em thì đến gặp em, được không."
"Còn về phần em, em sẽ không gây thêm phiền phức cho anh nữa, em sẽ đi gặp cha mẹ em, những chuyện này đều có sắp xếp và kế hoạch chính xác."