“Vậy thật là quá tốt rồi, đi, dẫn tôi đi xem.”
“Phi Phi, cô thật sự quyết định rồi sao?” Mà lúc này Hồng Hậu lại nói như vậy.
Triệu Phi Phi dừng bước, nghiêng đầu nhìn Hồng Hậu, ngẩn người, lại khẽ gật đầu,
“Đúng vậy, tôi quyết định rồi.”
Lúc Triệu Phi Phi xuất hiện trong cabin sinh học, bên trong đã có người, Lâm Lạc Nhi đang ở bên trong, còn có Bảo Nhi.
Giờ phút này, ánh mắt Triệu Phi Phi nghiêm túc nhìn phía sau Bảo Nhi.
Dường như hình như nhận ra, Bảo Nhi quay đầu, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ vui mừng, bước nhanh tới.
“Chị Phi Phi!”
Gọi rất thân thiết.
Hai người phụ nữ một lớn một nhỏ ôm chầm lấy nhau.
Nhìn đôi mắt Bảo Nhi sáng ngời, trong lòng Triệu Phi Phi có chút phức tạp.
Có phải mình nghĩ nhiều không, Bảo Nhi nhỏ như vậy, sao mình có thể ghen với Bảo Nhi chứ....
Khi nghe thấy là do sự thức tỉnh của Bảo Nhi dẫn đến cơ thể Sở U có thể cử động, khoảnh khắc đó đừng nói là Triệu Phi Phi, Lâm Lạc Nhi cũng ghen tị.
Có chút cảm giác không đúng, dường như trong lòng Sở U, mình căn bản không sánh bằng Bảo Nhi.
Nhưng mấu chốt là, Bảo Nhi nhỏ tuổi như vậy, giữa em ấy và Sở U sao có thể sẽ nảy sinh tình cảm khác!
Trên đường đi, hai người vốn cũng không phát sinh bao nhiêu tình cảm, nói câu không dễ nghe, đều là ai đi đường nấy.
Chỉ là, phân tích bằng lý trí trên phương diện tình cảm, dường như không phải điểm mạnh của phụ nữ, phương diện này phụ nữ càng tin tưởng cảm giác của họ hơn.
Nếu như nói trước đây giữa Sở U và Bảo Nhi chỉ là sự nghi ngờ mơ hồ.
Vậy thì bây giờ, sự nghi ngờ này càng thêm rõ ràng, giữa hai người dường như có một nhân quả rất lớn ở bên trong!
Cảm nhận được điểm này, khiến Triệu Phi Phi và Lâm Lạc Nhi sinh ra một loại áp lực và gánh nặng tinh thần.
Bảo Nhi quả thật thích Sở U, nhìn ra được, nhưng thích này là thích thuần túy, hành động Bảo Nhi biểu hiện ra không quá màu mè.
Sở U cũng thích Bảo Nhi, dường như cũng là thích thuần túy, nhưng phương diện này quả thực tồn tại yếu tố tình cảm nào đó.
Thực sự không nói rõ.
Bảo Nhi cũng không phải người đặc biệt xinh đẹp, so với Hồng Hậu Tiểu Loli bên cạnh, kém hơn vài bậc.
Nhưng, tại sao chứ?!
Sau đó hai người cùng đi đến phía ngoài cabin sinh học xem.
Chỉ thấy một người đàn ông trần truồng nằm trong cabin sinh học lớn trong suốt.
Bên trong rót đầy nước băng màu xanh, theo như lời Hồng Hậu, nước này là nước ối và nước sinh hóa của một loài sinh vật có ích, người ở bên trong sẽ không bị chết chìm, ngược lại còn có thể khôi phục cơ thể nhanh chóng.
Có thể nhìn thấy, còn có một vài dụng cụ kết nối với cơ thể Sở U, lại có một máy thở che miệng và mũi Sở U.
Mái tóc đen ngắn hơi dài trôi chầm chậm trong nước ối.
“Bảo Nhi, em làm như thế nào?” Triệu Phi Phi trong khi nhìn Sở U khẽ nói.
Bảo Nhi lại cười ngượng ngùng, “Sau khi Hồng Hậu nói cho em biết một chút tình hình, em liền nói một vài lời, sau đó....sau đó em cũng cảm giác được cơ thể Sở U xuất hiện một sự thay đổi, không thấy được, nhưng em có thể cảm giác được, khoảnh khắc đó rất kỳ lạ. Cuối cùng, em đưa tay nắm tay anh ấy nâng lên một chút, quả nhiên, nâng được lên rồi.”
“Nói gì?”
Bảo Nhi kinh ngạc nhìn Triệu Phi Phi, trong lòng đột nhiên cảm giác được dường như đối phương có gì đó không đúng.
Triệu Phi Phi tiếp đó nở nụ cười, hóa giải bầu không khí khó hiểu xuất hiện vừa rồi, “Bỏ đi, như thế xem ra Sở U sắp tỉnh lại rồi đấy, anh ấy sẽ trở nên rất mạnh mẽ.”
“Dạ, em cũng có thể cảm giác được.”
Lại nhìn một lát, lúc Bảo Nhi đề nghị ra ngoài, Triệu Phi Phi hít sâu một hơi, sau đó nói:
“Để chị ở đây đi, ngày mai, chị sẽ phải rời khỏi nơi này.”
“Hả?” Bảo Nhi kinh hãi.
Lâm Lạc Nhi lại là vẻ mặt không hiểu nhìn Triệu Phi Phi, đối phương đã nói qua với cô chuyện này, cô ấy đi, ý đã quyết.
Đối với Triệu Phi Phi, trong lòng Lâm Lạc Nhi thực ra rất phức tạp.
Trong lòng có một sự ao ước, hâm mộ tâm tính và dũng khí của Triệu Phi Phi.
Nhưng Lâm Lạc Nhi biết mình, cô không thể nào đi được bước này, bởi vì cô không thể rời khỏi Sở U, cô biết mình không thể xoay chuyển được cục diện và thế giới trước mắt.
Không có chỉ số IQ cao như vậy, trước đây chỉ có thể mạnh mẽ giả vờ lạnh lùng mà thôi.