Vô Tương Tử nói: “Hôm qua là sinh nhật của Ô cô nương.”
Mọi người bỗng hiểu ra, vội vàng chúc mừng Ô Tinh Tinh.
Ngọc Lăng ở trong góc khuất lại không nhịn được kỳ lạ nghĩ.
Một con yêu quái, lại còn được những tu sĩ này ca tụng...
Người phá vỡ không khí náo nhiệt này là Thanh Ngưng tiên tử, nàng ta cất tiếng: “Hôm qua không tìm được manh mối liên quan đến phật, phật tử là người của Kim Thiền Tông, không bằng mời phật tử đi dẫn đầu?”
Ô Tinh Tinh đang cắn trứng gà.
Người khác đều chỉ có thể chia trứng gà ra ăn, nàng lại có thể ăn cả quả, trong chốc lát còn thu hút không ít ánh mắt tu sĩ.
Nàng hoàn toàn không biết, chỉ vừa nhai kỹ vừa thấp giọng nói: “Nhưng mà, vẫn chưa làm rõ tại sao ảo cảnh tồn tại mà?”
“Thời gian gấp rút, hơn nữa Uổng Chân pháp sư đó cách chúng ta quá nhiều năm rồi, thật sự khó có thể suy đoán suy nghĩ của ông ta lúc đó...” Có tu sĩ đáp lại.
Thanh Ngưng tiên tử lại nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh hỏi: “Vậy Ô cô nương cảm thấy, tại sao ảo cảnh lại tồn tại?”
Ô Tinh Tinh nuốt trứng gà xuống, liếm môi nói: “Ta còn đang nghĩ.”
Người của Phiêu Miễu Tông nhếch môi cười.
Thanh Ngưng tiên tử nhàn nhạt nói: “Hóa ra Ô cô nương vẫn chưa nghĩ ra...Ô cô nương tạm thời canh đống lửa rồi từ từ nghĩ, bọn ta cùng phật tử tiếp tục đi tìm manh mối. Tuy là trong thân thể người phàm, nhưng mỗi ngày đều phải làm chút việc.”
A Tiếu nghe thấy cau mày, cảm thấy lời của vị Thanh Ngưng tiên tử nghe không hề khách khí.
Ô Tinh Tinh không nghe ra chút gì, nàng gật đầu đáp: “Ừ, ta từ từ nghĩ.”
Vô Tương Tử thật sự cũng muốn biết tại sao.
Đặc biệt Uổng Chân pháp sư lại là sư tôn của sư tôn hắn ta, hắn ta dĩ nhiên càng muốn làm rõ trên người vị sư tổ vô cớ biến mất này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Sau này nếu như quay về Kim Thiền Tông, kể đầu đuôi ngọn ngành cho sư tôn nghe, cũng xem như là chấm dứt mối nghi ngờ năm đó của Kim Thiền Tông.
Chỉ là thật sự, hắn ta cũng không thể ngồi yên một chỗ, chi bằng dẫn người đi vài chuyến, lỡ đâu có phát hiện khác?
Vô Tương Tử đứng dậy cùng Thanh Ngưng tiên tử, còn có mấy tu sĩ khác nữa cùng nhau rời khỏi khách điếm.
Sau hai canh giờ, bọn họ đã quay lại rồi.
Vừa vào cửa, thì có tu sĩ kích động nói: “Bọn ta đã tìm được một am thờ phật!”
“Không sai, hôm nay giữa đường lại gặp được đất rung núi chuyển hai lần, đây chắc chắn là bởi vì bọn ta đã phát hiện mấu chốt của ảo cảnh!”
“Chỉ đáng tiếc, bọn ta đã quan sát tượng phật cúng bái trong am thờ phật mấy vòng, thử rất nhiều cách, cuối cùng đều không thể phá vỡ ảo cảnh...Bọn ta cũng không dám tự ý, muốn mời mấy vị đạo quân cùng tiến về phía trước xem xét, xem thử đạo quân có cách gì hay.”
Tùy Ly nhìn về phía Vô Tương Tử nói: “Phật tử cho rằng thế nào?”
Vô Tương Tử cau mày nói: “Ta cảm thấy, am thờ phật này không có chỗ khác thường.”
Thúc đẩy chuyện này vẫn là Thanh Ngưng tiên tử, nàng ta nhìn viên ngự thực và linh tuyền không cách nào vì nàng ta đổi lấy sự kính phục và ủng hộ của mọi người, liền muốn đứng đầu trong chuyện này.
Nàng ta dĩ nhiên kiên quyết với suy nghĩ của mình.
Thanh Ngưng tiên tử quay đầu nhìn phía Ô Tinh Tinh hắng giọng nói: “Ô cô nương có đã nghĩ ra được gì rồi?”
Đây không phải là một bắc tháng cho Ô Tinh Tinh đi trước.
Mà Thanh Ngưng tiên tử là muốn mượn Ô Tinh Tinh nói với bọn họ, mạch suy nghĩ của nàng ta không có sai.
Ô Tinh Tinh khẽ “A” một tiếng, nàng nói: “Ta đã nghĩ được một chút...Có lẽ, ảo cảnh này là tạo ra vì vị Kiếm tu nhận thư kia.”
Thanh Ngưng tiên tử hỏi lại: “Ô cô nương có biết ảo cảnh là dùng để làm gì? Bản tính tôi luyện của nó, cũng có thể vây chết người. Nó hoàn toàn không phải là thứ gì tốt. Suy nghĩ của Ô cô nương là Uổng Chân pháp sư của Kim Thiền Tông, là muốn dùng nó để giết chết vị Kiếm tu đó sao?”
Ô Tinh Tinh: ?
Nàng thầm nói trong lòng, nghĩ vị tu sĩ này lớn lên rất đẹp, nhưng sao lại không thông minh như vậy?
Ô Tinh Tinh nói: “Bởi vì Kiếm tu đã chết rồi.”
Thanh Ngưng tiên tử hơi cau mày nói: “Đây là ý gì?”
Ô Tinh Tinh sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu, sau đó nói: “Người mà trong lòng Uổng Chân pháp sư thích đã chết ở trong Kiếm mộ, chỉ còn lại oan hồn. Nếu ta là ông ta, ta cũng không đồng ý nhìn người mình thích hóa thành thứ như vậy. Vì thế, Uổng Chân pháp sư tạo nên ảo cảnh của trấn Võ Lăng, chỉ vì để Kiếm tu sau khi chết cho rằng nàng ta vẫn chưa chết, nàng ta còn sống ở trấn Võ Lăng...cũng chính là sẽ không hóa thành oan hồn, biến thành mất đi lý trí, cô độc lại oán hận lưu lạc ở trong Kiếm mộ....”
Thanh Ngưng tiên tử quay đầu nói: “Phật tử cũng cho rằng như vậy sao?” Uổng Chân pháp sư bế quan tu thiền không ra, ở trong miệng của Ô cô nương lại là mê thích tu sĩ của Kiếm Tông. Thậm chí vì vậy mà tạo nên ảo cảnh. Kiếm tu trong ảo cảnh đó thì sao? Uổng Chân pháp sư lại đã đi đâu rồi? Nói không được. Ô cô nương sao lại từ trong lá thư ghi chép kinh văn, biết được Uổng Chân pháp sư yêu thích vị Kiếm tu đó? Bên trong có một phong thư biểu lộ tình cảm?”
Nàng ta chưa từng nhìn thấy những thứ này trong Đá Tam Sinh.
Có lẽ là bởi vì đã biết mình sau này sẽ thành tiên, Thanh Ngưng tiên tử lại nhìn người khác, liền có một loại khinh thường không thể kiềm chế được.
Bọn họ không thể thành tiên được.
Bọn họ còn ngu dốt...
Chính và lúc này, Tùy Ly nhướng mi, nhàn nhạt nói: “Tình ý đều viết ở trên mặt giấy.”
Thanh Ngưng tiên tử nhịn trong lòng.
Nàng ta không tin lời của Ô Tinh Tinh và Tùy Ly.
Nhưng nàng ta lại bí mật dò xét ra được từ trong câu nói của Tùy Ly, vị tương lai làm chủ tam giới này, nhìn thấy có chút tư lợi bảo vệ Ô Tinh Tinh.
Thanh Ngưng tiên tử không muốn chống lại Tùy Ly.
Nàng ta không muốn, cũng không dám trở mặt với hắn.
Thế là nàng ta nhịn sự không vui và bực dọc ở trong lòng, cười nói: “Vậy Ô cô nương cho rằng, phải làm thế nào để tìm kiếm cách hóa giải tình huống này?”
Ô Tinh Tinh ngập ngừng nói: “Tìm manh mối liên quan với Kiếm Tông?”
Thanh Ngưng tiên tử gật đầu nói: “Vậy chúng ra theo Ô cô nương đi tìm, thế nào?”
Ô Tinh Tinh phản ứng rất nhanh nói: “Được.”
Thanh Ngưng tiên tử mời Ô Tinh Tinh đi ở phía trước.
Nàng ta nghĩ nếu như nói nhiều như vậy đều vô dụng thì để tự Ô Tinh Tinh đi vấp phải trắc trở là được rồi.