Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 112

Chương 112 -
Chương 112 -

Có Qua Dạ Tinh ở đây, bọn họ không mất bao lâu thì cũng ở phía sau viện của am thờ phật tìm được một rừng bia.

Không sai, là rừng bia.

Rất nhiều tấm bia cực lớn chôn trong đất, ngay mặt chính diện của bia còn có vết kiếm khắc, phía sau thì khắc tên kiếm.

Mọi người vừa mới bước vào.

Thì có vô số kiếm khí mạnh mẽ xông đến trước mặt.

Mọi người kinh ngạc.

Bọn họ đều là thân xác người phàm, bây giờ làm sao ngăn chặn được?

Bọn họ liền vội quay đầu chạy, vừa lăn vừa bò, có thể nói là chưa từng thảm hại như vậy.

Đợi quay lại trong viện ở chỗ am thờ phật thì bọn họ mới thở phào một cái.

Thanh Ngưng tiên tử nói: “Xem ra phía sau là không có lối đi rồi, Ô cô nương nghĩ thế nào?”

Nhưng nàng ta quay đầu lại nhìn thì phát hiện Ô Tinh Tinh hoàn toàn không ở trong đám người, đến cả Tùy Ly cũng không ở đây.

“Ô cô nương bọn họ sẽ không bị kiếm khí vây lại chứ?” Có người không biết gì nói.

Vô Tương Tử nghe thấy lạp tức xoay người quay trở lại.

Bên đó Ô Tinh Tinh nắm chặt lấy vạt áo của Tùy Ly, bị hắn dẫn theo lăn qua một bên, tựa vào bia đá.

Kiếm khí từ trên bia đá cắt qua, không có cùng nhau rơi xuống.

Tùy Ly lăn đến cả người đầy bùn, khó khăn chịu đừng mím môi, nhưng vẫn bảo vệ Ô Tinh Tinh.

Mà ý nghĩ của Ô Tinh Tinh lại không ở trên người của hắn, nàng mò ra một vật từ bên dưới bia đá.

Mà thứ đó có chút phỏng tay, kim quang lấp lánh.

Hơi thở của Tùy Ly hòa cùng với của Ô Tinh Tinh.

Hắn ngước mắt nhìn, lập tức trầm giọng nói: “Không được đưa vào miệng cắn.”

Ô Tinh Tinh ngừng tay lại.

Nàng nhỏ giọng hỏi: “Là vàng hả?”

Tùy Ly nói: “.. Không phải, là xá lợi.” Hắn ngừng lại, Vô Tương Tử ở phía sau chạy đến nghe những lời này, hắn ta nói: “Uổng Chân pháp sư sớm đã tọa hóa* rồi.”

*Đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết.

---

Vô Tương Tử sững sờ nói: “Hóa ra Uổng Chân pháp sư sớm đã chết rồi sao?”

Tùy Ly nghiêng đầu, mới nhìn thấy bóng dáng của Vô Tương Tử.

Tùy Ly nói: “Xem ra là như vậy.”

Lúc này tu sĩ còn lại cũng nhịn không được cùng đi ra, chỉ là bọn họ cẩn thận tựa vào sau cột nhà, không dám dễ dàng tiến lên một bước.

Sau đó bọn họ đảo mắt một cái, thì nhìn thấy hai người Tùy Ly ngã trên mặt đất, ôm chặt lấy nhau.

Mọi người run lên một cái lại cũng không nghĩ nhiều.

Mọi người đều nghe người của Phục Hy Tông nói, Tùy Ly đối xử rất tốt với vị cô nương này, đó là bởi vì Ô cô nương là người có ơn với hắn.

Nhìn điệu bộ này thì chắc hẳn là vì kiếm khí ác liệt, vì để tránh kiếm khí không thể không làm như vậy.

Dù sao thì ai cũng không cách nào dễ dàng đặt tình ái và Tùy Ly chung với nhau...

“Đạo quân không sao chứ?”

“Chúng ta phải làm sao để cứu đạo quân ra đây?”

Các tu sĩ càng quan tâm chuyện này hơn.

Thanh Ngưng tiên tử nghe thấy, im lặng không nói.

Nếu như không theo vị Ô cô nương này , liều lĩnh xông vào chỗ này, thì cũng sẽ không có hậu quả như vậy.

Mà Tùy Ly lúc này, ôm chặt lấy eo Ô Tinh Tinh, mang nàng từ từ ngồi dậy, sau đó tựa vào bia đá.

Hắn không thay đổi sắc mặt nói: “Chỉ cần cúi thấp người xuống, ở dưới bia đá thì sẽ không bị kiếm khí làm bị thương.”

Mọi người ngớ ra, sau đó quan sát kỹ càng những kiếm khí ác liệt đó, không sai...thật sự là như vậy!

Chỉ là vừa rồi kiếm khí đến quá nhanh, nhìn thấy ngay trước mặt, bọn họ hoảng loạn chỉ cố chạy thục mạng, mới không chú ý đến chi tiết này.

Trên mặt Thanh Ngưng tiên tử cũng thoáng qua một chút xấu hổ.

Thế là mọi người cũng vội hạ thấp người, cẩn thận lê chân bước đến gần về hướng của Tùy Ly.

Đúng là khó chịu một chút, nhưng chí ít sẽ an toàn.

Chỉ có Thanh Ngưng tiên tử không nhúc nhích.

Nàng ta quay đầu nói với người của Phiêu Miễu Tông: “Các người vẫn đi xem xét kỹ am thờ phật kia...”

Nàng ta là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của Phiêu Miễu Tông, lại là đệ tử bế môn của Tông chủ, người của Phiêu Miễu Tông dĩ nhiên nghe lời nàng ta, nghĩ cũng không nghĩ liền rời đi

Lúc này mọi người nhìn thấy xá lợi vàng trong tay của Ô Tinh Tinh, bọn họ phản ứng lại, cũng mặc kệ hoàn toàn chắp tay vào nhau, nói câu “A di đà phạt.”

“Tọa hóa thành xá lợi, chắc hẳn lúc còn sống Uổng Chân pháp sư phải là người đức cao vọng trọng, gánh công đức to lớn, thật sự chỉ thiếu một bước thì có thể thành tiên.”

Ô Tinh Tinh lúc này mới hiểu rõ, hóa ra xá lợi chính là tro cốt của người ta.

Nàng vội trả lại cho Vô Tương Tử ở bên cạnh.

Dù sao thì cũng là đồ của Kim Thiền Tông mà, nàng cũng không thể trông mà phát thèm được.

Thanh Ngưng không khỏi tiến lên một bước, nhưng lại bị kiếm khí đẩy lùi lại.

Nhưng nàng ta vẫn có lời muốn nói.

Nàng ta thấp giọng nói: “Vật này có phải là mấu chốt không? Chi bằng bỏ vào trong am thờ phật thử xem?”

Người khác cũng gật đầu, cảm thấy có thể mang nó đi thử xem.

Vô Tương Tử do dự một lúc, mang xá lợi chậm rãi rút ra khỏi rừng bia, chỉ có Ô Tinh Tinh và Tùy Ly không cử động.

Tùy Ly thấp giọng hỏi: “Có phải muốn tìm kiếm khí là từ đâu phát ra không?”

Ô Tinh Tinh gật đầu lia lịa nói: “Có lẽ có thể tìm được oan hồn của vị kiếm tu đó.”

Tùy Ly đỡ lấy eo của nàng, ôm nàng lại lăn một cái, sau đó một đường lăn đến nơi sâu trong rừng bia.

Toàn thân hai người đều nhem nhuốc.

Nhưng Ô Tinh Tinh lại cảm thấy tiết kiệm sức lại còn chơi rất vui, nàng nắm chặt lấy đai lưng của Tùy Ly, chỉ cảm thấy trong mũi đều là hơi thở của nam nhân.

Mùi hương rất dễ chịu.

Suy nghĩ của Ô Tinh Tinh hơi bay xa một chút, sau đó lại nghe thấy Tùy Ly nói: “Tìm được rồi.”

Hả?

Ô Tinh Tinh khó khăn xoay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nơi sâu trong rừng bia, có một hình bóng mơ hồ đang luyện kiếm không biết mệt mỏi, rất nhiều kiếm khí phát ra từ trong tay của bà ta.

Sở dĩ trước đó nói bóng dáng của bà ta mơ hồ....

Là bởi vì nhìn bà ta không thấy ngũ quan rõ ràng, giống như một cuộn khí có thể bị đánh tan bất cứ lúc nào.

Đây đã không phải là oan hồn rồi, càng giống một tàn hồn hơn.

Nhưng cho dù là tàn hồn như vậy.

Kiếm khí dưới tay bà ta cũng là cực kỳ hung bạo, có thể tưởng tượng được năm đó bà ta phải là lợi hại đến mức nào.

Ô Tinh Tinh nói: “Ta đã nói mà, Uổng Chân pháp sư thích bà ta.”

Tùy Ly nói: “Hả?”

“Cho nên tu sĩ đi vào trong này, đều sẽ bị ảo cảnh khống chế, mất đi linh lực. Duy chỉ tàn hồn ý thức không rõ của bà ta là không bị như thế. Ông ta bảo vệ mọi thứ của bà ta.” Ô Tinh Tinh ra vẻ thông thạo nói.

Bình Luận (0)
Comment