Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 113

Chương 113 -
Chương 113 -

Ánh mắt Tùy Ly khẽ động.

Sự yêu thích trong lời miệng tiểu yêu quái có lúc thật nông cạn, có lúc lại nhìn giống như thâm sâu hơn người khác, việc nhỏ nhặt không thể qua mặt được nàng.

Hắn đỡ lấy eo của nàng, để nàng ngồi dậy đánh giá tốt hơn bóng dáng này.

“Nhưng mà...Phải làm thế nào phá vỡ ảo cảnh?” Ô Tinh Tinh phiền não cất tiếng.

Bây giờ đã tìm được oan hồn này, nhưng vẫn là không thể làm rõ thân phận của bà ta.

Có lẽ là bị tiểu yêu quái đả thông một chút, Tùy Ly cũng có một chút suy nghĩ, hắn ngừng lại một lát nói: “Xá lợi của Uổng Chân pháp sư là rơi ở phía trước, mà tàn hồn này lại giống như là bị nhốt ở trong này, không biết mệt mỏi, luôn phát ra kiếm khí...Có lẽ, Uổng Chân pháp sư biết bản thân không chống đỡ nổi rồi, thế là tọa hóa giữa con đường đi hướng đến bà ta.”

Ô Tinh Tinh nói: “A, vậy phải mang xá lợi cho bà ta sao?”

Tùy Ly nói: “Ừ, thử xem.”

Lúc này lại một trận đất rung núi chuyển, chỉ nghe thấy một loạt tiếng reo hò bên am thờ phật đó truyền đến.

“Đất lại chuyển động rồi! Chắc chắn là được rồi! Chắc chắn là vậy!” Có người nói.

Nhưng sau khi đất rung núi chuyển thì rất nhanh đã ngừng lại rồi.

Sự vui mừng trên mặt những người đó dần dần biến mất.

Đến cả nụ cười nơi khóe miệng của Thanh Ngưng tiên tử cũng ngừng lại.

“Không ngờ vẫn là vô dụng sao?”

Vô Tương Tử khẽ than một tiếng, màng xá lợi ra.

Thanh Ngưng tiên tử không nản lòng nói: “Thử lại xem sao?”

Vô Tương Tử lắc đầu từ chối nói: “Ta đi xem Tùy Ly đạo quân và Ô cô nương ở đó như thế nào...”

Hắn ta nói xong thì xoay người quay về rừng bia.

Dĩ nhiên mọi người cũng đo theo rồi, bọn họ cũng muốn biết bên đó có tiến triển gì khác không.

Thanh Ngưng tiên tử thở hắt một hơi, lần này cũng chỉ đành đi theo vào rừng bia.

“Chúng ta còn đang nói cần xá lợi.” Ô Tinh Tinh nghe thấy tiếng của Vô Tương Tử, vội quay đầu cười nói với hắn ta.

Vô Tương Tử ngước mắt nhìn tới, ngơ ngác nói: “Vị đó chính là...người nhận thư?”

Ô Tinh Tinh gật đầu nói: “Cần ngươi mang xá lợi cho bà ta thử xem.”

Ngay lúc Vô Tương Tử muốn tiến lên.

Tùy Ly nói: “Đợi đã, chi bằng do người của Kiếm Tông đi. Kiếm khí của bà ta có lẽ nhận biết được người của Kiếm Tông.”

Qua Dạ Tinh cũng hiểu rõ, đi lên trước một bước nói: “Đưa cho ta.”

Vô Tương Tử chần chừ một lúc, giao đến trong tay hắn ta, rồi nói: “Cẩn thận.”

Qua Dạ Tinh nghe thấy thì vẻ mặt dịu lại một chút, gật đầu đáp một tiếng “Được”, sau đó mới cầm xá lợi vàng có chút phỏng tay đó, chầm chậm đến gần bóng dáng đó.

“Xoẹt——”

Đó là tiếng kiếm khí làm rách áo.

Qua Dạ Tinh ngửa mặt ngã xuống, vội vã tránh đi kiếm khí.

“Không được...” Qua Dạ Tinh nói.

Cục diện giống như không có cách nào phá vỡ.

Nhưng trong chốc lát mọi người cũng nghĩ không ra cách phá vỡ khác, chỉ có thể cau mày, nhìn về phía thân hình vốn mảnh khảnh, duyên dáng, khó mà mạo phạm kia.

“Lại mời phật tử thử xem.” Tùy Ly nói.

Vô Tương Tử gật đầu, hắn ta cũng hiểu rõ, cũng không sợ uy lực của kiếm khí. Hắn ta nhận lấy xá lợi từ trong tay của Qua Dạ Tinh, sau đó cũng học theo dáng vẻ vừa rồi của Qua Dạ Tinh, cẩn thận đến gần bóng dáng đó.

Ba trượng.

Hai trượng.

Một trượng.

Vô Tương Tử vậy mà đến được trước mặt bà ta.

Hắn ta đưa tay ra.

Tàn hồn nhìn không rõ ngũ quan, từ từ nhìn về phía hắn ta.

Tàn hồn không có ý thức đưa tay ra, sau đó bị kim quan trên thân của Vô Tương Tử làm bỏng đến hòa tan đi hơn nửa cánh tay.

Vô Tương Tử nhìn thấy vội xấu hổ buông lỏng tay nói: “Xin lỗi tiền bối...”

“Tiền bối” không có ý thức, dĩ nhiên cũng không cách nào đáp lại hắn ta.

Một tay khác của bà ta nhận lấy xá lợi rơi xuống.

Nhưng xá lợi cũng rất nhanh xuyên qua bàn tay, hoàn toàn rơi ở bên chân của bà ta.

Bà ta giơ bàn tay đã bị chảy ra một cái lỗ lớn, không có ý thức đối lập với mọi người.

Bà ta không có ý thức, đương nhiên cũng không có tình cảm.

Bà ta không biết Uổng Chân pháp sư đã tọa hóa, càng không biết thân xác của bản thân ở nơi nào, bà ta chỉ là nhìn chằm chằm Vô Tương Tử, xoay đầu.

Tiếp theo đó.

Đất rung núi chuyển quen thuộc đến...mà lần này càng dữ dội hơn trước đó, rừng bia đều vì đó mà rung chuyển.

Mọi người không biết có nên vui mừng hay không, dù sao trước đó đã tự vui sướng rất nhiều lần rồi.

Cuối cùng, bọn ho nghe thấy từng tiếng “Ầm ầm ầm” thật lớn vang lên không ngừng.

Bọn họ quay đầu nhìn đi, thì thấy rất nhiều ngôi nhà sau lưng bắt đầu sụp đổ.

ảo cảnh này đang sụp đổ.

Tàn hồn đó đưa tay bắt gì đó về phía Vô Tương Tử, sau đó hơn một nửa thân thể của bà ta đều đều bị kim quang làm cho tan chảy.

kim quang công đức nhanh chóng hòa tan cánh tay, vai của bà ta...

Vô Tương Tử kinh ngạc giật này người, không kịp lùi về sau.

Mọi người nhìn cảnh này, trong lòng kinh hãi không ngừng.

Tàn hồn biết bản thân đang tự sát không?

Nhưng mà bọn họ không có thời gian đi suy nghĩ vấn đề này, bởi vì rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra một chuyện kinh hãi hơn.

Nơi xa xa bị một sức mạnh hung hãn xé ra một lỗ cực kỳ lớn.

Giữa khói ùn ùn bốc lên, một thanh kiếm màu đen to lớn xuất hiện trước mắt bọn họ, huyết văn trên thân kiếm lần lượt thay đổi, giống như có máu tươi đang cuồn cuộn chảy bên trong.

Nó phát ra tiếng rít dài, mang theo cảm giác áp lực cực trí mạnh mọi người theo bản năng ôm chặt tai, nhưng dù là như vậy, bọn họ vẫn sờ được một chút ướt át bên tai.

Đó là máu chảy ra.

Sau khi thanh kiếm này rung động kịch liệt, rất nhanh bay về phía Ô Tinh Tinh, trực tiếp đến trước mặt nàng.

Tùy Ly đột nhiên thay đổi sắc mặt, đứng dậy.

Mọi người kinh ngạc la lên một tiếng: “Đạo quân!”

Không! Không được!

Đó là Thanh Nguyên đạo quân!

Thanh Ngưng tiên tử hơi nheo mắt, nghĩ cũng không nghĩ liền bay lên trên, nắm lấy tay áo của Tùy Ly.

Khuôn mặt Tùy Ly nghiêm nghị, hất Thanh Ngưng tiên tử ra.

Chính lúc mọi người kinh ngạc lại sợ hãi, đang nghĩ tại sao nó muốn giết Ô cô nương, Tùy Ly đạo quân chắc chắn không thể nào xảy ra chuyện...thì mũi kiếm sắc nhọn của thanh kiếm đó chặt đứt ngang tàn hồn.

Mọi người ngừng thở.

Cho dù là không nhìn thấy máu tươi, nhưng đã đủ khiến bọn họ cảm thấy khủng khiếp rồi.

Mà tàn hồn rơi xuống mặt đất, không có bị kim quang công đức làm tiêu tan hoàn toàn.

Bà ta rất nhanh lại mọc tay chân ra, nhưng nhìn càng thêm nhợt nhạt hơn so với ban đầu, giống như quơ tay một cái thì sẽ rơi lả tả trên đất, từ đây cũng sẽ không gom lại được.

Chính vào lúc này, thanh kiếm đó lại phát ra một tiếng rít.

Rất nhiều kiếm trong kiếm mộ bay đến, từ trong không trung xông đến gần bọn họ.

Mọi người đều nơm nớp lo sợ, dần dần bắt đầu thử vận động chân nguyên.

“Chết tiệt! Chuyện gì thế này? Tại sao linh khí của ta vẫn không thể sử dụng?”

“Đạo quân! Đạo quân chúng ta mau tránh đi!”

Trong chốc lát rất nhiều kiếm khí đan xen vào nhau.

Quần áo của mọi người bị cắt nát.

Chính lúc mọi người vô cùng chật vật ngẩng đầu, bọn họ nhìn thấy, vị Ô cô nương không hoảng loạn thậm chí còn có chút mờ mịt đứng lên.

Rất nhiều thanh kiếm, vững chắc vây xung quanh nàng.

Trong đó dẫn đầu là thanh kiếm cực kỳ hung hãn đó...Thất Sát kiếm.

Mọi người yên lặng một cách kỳ dị.

Không phải là người cướp kiếm, là kiếm...Kiếm muốn cướp người???

Bình Luận (0)
Comment