Tu sĩ lảo đảo cố gắng bò dậy, nhìn thấy một chút mờ mịt luống cuống trên mặt của vị Ô cô nương đó, bọn họ nghĩ cũng không nghĩ quát lớn: “Làm gì đó?!”
Sau khi quát xong, mới nghĩ tới, tuy rằng những thanh kiếm của tu sĩ thượng cổ này có hồn, có ý thức của bản thân, nhưng rốt cuộc cũng không phải là người, làm sao nghe hiểu lời của bọn họ chứ?
Tu sĩ lắc lư vội tiến về phía trước, muốn chống lại những thanh cổ kiếm này.
Con đường tu hành của bọn họ, chính là chống lại với trời, đúng là trước mắt không địch lại được, nhưng dù sao cũng phải tiến lên thử một chút không phải sao?
Bọn họ lại thử vận động chân nguyên một lần nữa.
Mà lần này bọn họ vui sướng trong lòng, vội nói: “Có rồi, có rồi!”
Bọn họ vừa dứt lời thì nhìn thấy Tùy Ly đạo quân sớm đã vận đủ linh lực, đưa tay trong không trung vẽ ra một khốn tà trận.
Kiếm hồn điên cuồng như vậy, dĩ nhiên đã là tà trong mắt hắn rồi.
Trận pháp hoàn thành. Một luồng bạch quang bùng ra trước mắt bọn họ.
Rất nhiều cổ kiếm va vào một chỗ với khốn tà trận, phát ra tiếng cực kỳ vang dội.
Rồi sau đó, chỗ bị rách của chân trời càng bị xé ra lớn hơn.
Càng nhiều kiếm mới tinh không có tên tiến vào trong này, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi Thất Sát kiếm, cũng có sát niệm.
Trong chốc lát các tu sĩ bị ép đến lùi về sau mấy bước.
Nhìn thấy những thanh cổ kiếm ở trong khốn tà trận này, cũng dần dần thay đổi lưỡi kiếm nhắm vào bọn họ, mang theo cảm giác áp bức cực kỳ mạnh.
Rất có cảm giác ác bá.
“E là không thể giúp được đạo quân rồi!” Các tu sĩ không còn cách nào quát lớn một tiếng.
Chỉ có Thanh Ngưng tiên tử lộ ra một chút ánh sáng trong mắt, nhìn chằm chằm thanh kiếm lớn đó, chậm rãi nói: “Đó là Thất Sát kiếm.”
Nàng ta thậm chí còn không có thời gian để ý thái độ vừa rồi của Tùy Ly.
Nàng ta chậm rãi đến gần khốn tà trận.
Qua Dạ Tinh lúc này cũng ánh mắt sáng quắt, hắn ta muốn Thất Sát kiếm.
Sau khi Tông chủ Kiếm Tông biến mất, nếu có thể lấy được Thất Sát kiếm thì chắc chắn có thể lấy lại được sĩ khí của Kiếm Tông!
Chỉ có Vô Tương Tử vội vàng đi kiếm tàn hồn của vị kiếm tu đó, không kiếm được, quay đầu muốn đi cứu Ô Tinh Tinh thì lại không thể vào khốn tà pháp của Tùy Ly.
“A Tinh, đừng sợ!” A Tiếu nhịn không được hét lên.
Ô Tinh Tinh mới thật sự không sợ, trong khoảng cách gần đánh giá thanh kiếm ở trước mặt, nó mang theo sát khí cực kỳ mạnh, làm cho trái tim Ô Tinh Tinh đập thật mạnh.
Nàng nhịn không được nhẹ nhàng liếm răng nanh nhô ra ngoài một chút, nghĩ, cũng không quá đáng sợ.
Nếu như Thất Sát kiếm muốn giết nàng thì nàng chắc hẳn không kịp sợ, khẽ chớp mắt thì đã giống vị tàn hồn kiếm tu đó rồi, bị chặt ngang.
Còn rất tanh mùi máu.
Ô Tinh Tinh khịt mũi, nghĩ, may mà vị kiếm tu đó đã không còn xác thịt.
“Đạo quân!” Mấy tu sĩ đó lạc giọng hô lên: “Có chuyện gì vậy? Tuy rằng chân nguyên của bọn ta có thể vận dụng, nhưng vẫn là, vẫn là không thể điều động linh lực!”
Dĩ nhiên Tùy Ly cũng phát hiện.
Chuyện này hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của hắn, tại sao Thất Sát kiếm lại ngắm thẳng đến Ô Tinh Tinh? Nó vận động thân kiếm chém chết kiếm tu đã chết, thậm chí Tùy Ly cảm thấy đó giống như là đang bảo vệ Ô Tinh Tinh.
Cũng thật kỳ lạ....
Tùy Ly ép suy nghĩ trong đầu xuống, trầm giọng nói: “Tấn công ảo cảnh, khiến nó suy sụp nhanh hơn, linh khí bên ngoài dĩ nhiên có thể đổ nhiều vào! Lại mời đệ tử của Kiếm Tông, đọc khẩu quyết ngự kiếm, có thể áp chế một ít...”
Mọi người nghe thấy,giống như tìm được chủ kiến, dần dần bình tĩnh rất nhiều.
Thanh Ngưng tiên tử lại nhịn không được nói: “Tại sao đạo quân không lập tức đoạt lấy Thất Sát kiếm?”
Tùy Ly nhìn cũng không nhìn nàng ta, cũng không trả lời.
Phục Hy Tông và Phiêu Miễu Tông không qua lại nhiều, nàng ta hành động thế nào cũng không liên quan đến hắn, nhưng mới vừa rồi nàng ta không nên đưa tay nắm hắn lại. Nếu thanh Thất Sát kiếm đó thật sự muốn lấy mạng của Ô Tinh Tinh, vậy nàng ta tự ý hành động như thế e là tiểu yêu quái gặp nguy hiểm rồi.
Thanh Ngưng tiên tử đợi một lúc, chỉ nghe thấy tiếng tu sĩ chiến đấu ác liệt bên tai, lại hoàn toàn không có nửa câu của Tùy Ly.
Nàng ta có chút không nén được giận trên mặt, nhưng nghĩ đến thân phận của hắn là không giống với bọn họ nên mới nhịn xuống.
“Đạo quân không muốn cứu Ô cô nương ra sao?” Thanh Ngưng tiên tử lại hỏi.
Câu này thì có chút khiến Tùy Ly chán ghét.
Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng ta, thân thể Thanh Ngưng tiên tử cứng đơ, lúc còn muốn nói cái thì Tùy Ly đã quay đầu đi rồi.
Lúc này Qua Dạ Tinh nói: “Tiên tử cho rằng Thất Sát kiếm là gì ?”
Thanh Ngưng tiên tử cau mày.
Hắn ta có ý gì?
Ở chỗ này, không có người nào hiểu rõ Thất Sát kiếm hơn Kiếm Tông rồi.
“Nó sắc bén không thể chống nổi, sát khí cuồn cuộn, là một vật cực kỳ hung...”
Thanh Ngưng tiên tử nói: “Ta biết.”
Chuyện này không ai trong giới tu chân không biết.
Qua Dạ Tinh bình tĩnh nói: “Rốt cuộc không phải kiếm tu.”
Thanh Ngưng tiên tử nghe câu này, trong lòng cũng không cảm thấy gì. Đợi tương lai thành tiên phong thần, trên bảng cũng không có tên của Qua Dạ Tinh, ngay cả Vô Tương Tử cũng không có...Hiện giờ Kiếm Tông vì tông chủ mà hiu quạnh, Qua Dạ Tinh nói chuyện cần gì phải không bỏ qua cho người ta như vậy.
“Chi bằng thử Cửu thiên ngự phong đại trận của Phiêu Miễu Tông xem!” Thanh Ngưng tiên tử nói xong, lập tức bấm tay niệm chú, muốn đệ tử của Phiêu Miễu tông giúp nàng ta dựng trận lớn.
Nàng ta biết Tùy Ly khác người, lòng dạ lạnh lùng, trước sau chỉ nhìn coi trọng người lợi hại.
Nàng ta liền muốn để cho hắn xem thử một chút thủ đoạn của Phiêu Miễu tông...
Cái gọi là Cửu thiên ngự phong đại trận, nghe tên của nó có thể biết nó có nhiều uy phong rồi.
Có thể điều khiển được gió trên chín tầng mây.
Sao mà không thể điều khiển được Thất Sát kiếm chứ?
Phiêu Miễu Tông lấy mấy cái đỉnh đồng ra khỏi túi trữ vật, ném đi bốn hướng, sau đó vừa bấm tay niệm chú vừa ném phù chỉ xuống.
Còn không đợi trận hoàn thành.
Thất Sát kiếm đột nhiên rít lên một tiếng, máu trên thân kiếm chảy càng nhanh hơn, kiếm khí của nó chỉ thẳng ngoài trận, lập tức khốn hồn trận bị vỡ một điểm, sau đó xông thẳng đến trận lớn của Phiêu Miễu Tông, mang theo sức mạnh chia trời xẻ đất.