Tùy Ly nhướng mi, lúc này mới nhúc nhích.
Hắn lập tức nâng tay, đồng thời vá lại khốn hồn trận, cũng đưa tay nắm lấy chuôi kiếm của Thất Sát kiếm. Kiếm khí lập tức tàn ác quét đi, lại bị Qua Dạ Tinh rút kiếm ngăn lại.
Thanh Ngưng tiên tử chưa tỉnh hồn đứng ở chỗ đó, nàng ta ngơ ngác giơ tay sờ hai má.
Một vệt máu.
Khí kiếm khí của Thất Sát kiếm ép sát, người mới cảm thấy sợ hãi....
Nhưng tại sao, vị Ô cô nương đó lại không có chút sợ sệt?
Rõ ràng, Đá Tam Sinh hoàn toàn không đề cập đến chuyện này!
Bên đó Thất Sát kiếm chấn động thoát ra khỏi tay của Tùy Ly, nó bay quanh Tùy Ly một vòng, lại bay quanh Ô Tinh Tinh một vòng, sao đó quay đầu đánh với Tùy Ly.
Linh lực của mọi người đều chưa hoàn toàn hồi phục.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao đại trận của Phiêu Miễu tông lại không ngăn cản được Thất Sát kiếm.
Nhưng Tùy Ly vẫn rất bình tĩnh đánh nhau trên không trung với Thất Sát kiếm.
Mà cuối cùng ảo cảnh cũng run rẩy sau đó hoàn toàn sụp đổ.
“Đợi đã, đừng đánh.” Tiếng của Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng vang lên.
Không được.
Mười lần song tu của nàng vẫn chưa thực hiện, nếu như phu quân bị Thất Sát kiếm đâm chết rồi, thì không phải nàng thành quả phụ sao?
Mọi người nghe thấy, nghĩ chỉ Ô cô nương cũng gọi vô dụng!
Lúc Ô Tinh Tinh gấp gáp đến mặt trắng bệch, thanh Thất Sát kiếm đó thoát từ bên cạnh Tùy Ly, quay về bên cạnh Ô Tinh Tinh, lơ lửng không nhúc nhích.
Những thanh kiếm còn lại cũng từ từ vây quanh lại, một lát vòng vây quanh Ô Tinh Tinh đã biến to hơn.
Chỉ là lưỡi kiếm của bọn chúng vẫn nhắm vào các tu sĩ, có chút giống đang nhìn chằm chằm.
Ô Tinh Tinh: ?
Nàng cảm thấy bản thân giống như biến thành một cái kén cứng rắn cực kỳ lớn.
Lần này ai cũng đừng nghĩ lại gần nàng trong vòng một trượng.
Ô Tinh Tinh thở dài, hận không thể ngồi xuống bày tỏ một chút đau khổ trong lòng.
Sao mà nàng song tu đây?
Các tu sĩ lại không buồn lo như nàng, bọn họ vẫn là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thế là ngơ ngác nhìn nàng nói: “Không ngờ những thanh kiếm này...nghe lời của Ô côn nương?”
Trong chốt lát đôi mắt Thanh Ngưng tiên tử lóe lên ý nghĩa sâu xa gì đó.
Xem ra nàng ta vẫn hiểu biết vị Ô cô nương này không đủ, Ô cô nương đột nhiên xuất hiện này sẽ thay đổi ghi chép trong đá Tam Sinh sao? Đá Tam Sinh cũng sẽ thay đổi sao?
Thanh Ngưng tiên tử không biết, trong chốc lát rơi vào trong mờ mịt và có chút lo lắng.
Tùy Ly nhíu mày, trong mắt có thêm lệ khí lạnh lẽo, chỉ là bị giấu đi rất kỹ. Hắn nhàn nhạt nói: “Những thanh kiếm này bị Thất Sát kiếm khống chế.”
“Vậy là Thất Sát kiếm nghe lời của Ô cô nương?” Qua Dạ Tinh cũng ngớ ra.
Chưa từng nghe thấy ở Kiếm Tông!
Vô Tương Tử cũng sững sờ lên tiếng: “Kiếm thật sự có thể nghe hiểu lời của con người sao?”
Tu sĩ nói thầm vừa rồi ta la đau thấu tâm can cầu xin nó đừng rượt đánh ta, nó cũng không dừng lại cho ta...
Nếu như nó nghe hiểu lời của con người thì không phải ta chịu đánh vô ích sao?
Tùy Ly nói: “Có lẽ là tùy tâm mà động.”
Hắn nói như vậy, mọi người liền hiểu rõ, nghĩ giống như dải lụa luyện khí nhập môn, tùy theo lòng của tu sĩ mà lay động. Nhưng mà...Nhưng mà tại sao?!
“Vậy Ô cô nương niệm trong lòng để bọn chúng vây xung quanh sao?” Có tu sĩ nói.
“Vậy...vậy liệu Ô cô nương có thể kêu bọn chúng đến tay chúng ta không? Thật không dám giấu, ta lần đầu nhìn thấy đã nhìn trúng thanh kiếm có buộc dải lụa màu xám tro đó rồi.” Lại có một tu sĩ bên cạnh hổ thẹn nói.
Lời người này càng không bình thường hơn.
Ô Tinh Tinh cũng không có tức giận nói cho bọn họ biết không thể thực hiện được.
Nàng nghiêm túc thử, sau đó uể oải nói: “Không được....”
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Trông nom nàng, chắn hẳn là chuyện mà Thất Sát kiếm muốn làm. Chuyện này không tùy theo ý của nàng mà làm. Thất Sát kiếm coi an nguy của nàng là quan trọng nhất.”
Hắn nói xong, không để ý bấm đầu ngón tay.
Giống như muốn kẹp lưỡi kiếm ở đầu ngón tay, muốn bẻ gãy.
“Vậy...vậy Thất Sát kiếm đó nhận Ô cô nương là chủ nhân rồi sao?” Có người buột miệng nói ra.
Tiếp đó tất cả mọi người đều ngớ ra, ai cũng không dám nghĩ đến kết quả đằng sau câu nói này.
Không phải chứ?
Thất Sát kiếm cứ như vậy mà nhận chủ nhân sao?
Không phải lần trước trưởng lão của Phục Hy Tông nói tu vi của Ô cô nương chưa vượt qua Trúc Cơ?... Danh tiếng của Thất Sát kiếm hiển hách, nhận một nữ tu Trúc Cơ kỳ, còn là nữ tu loại...loại yếu nhất làm chủ nhân?
Cũng không phải bọn họ có ý khinh thường, thật sự là Ô cô nương rất ngây thơ trong sáng, sao có thể ở cùng một chỗ với loại kiếm xấu xa này!
Duy chỉ Tùy Ly không lên tiếng.
Hắn lờ mờ cảm thấy Thất Sát kiếm hoàn toàn không phải nhận Ô Tinh Tinh là chủ nhân, mà là có nguyên do khác...
Ảo cảnh sụp xuống.
Mọi người nhỏ giọng nói: “Đã quay lại rồi...”
Đúng, bọn họ đã quay về trong Kiếm mộ rồi. Chỉ là trong Kiếm mộ chỉ còn một sườn dốc đất nhấp nhô, phía trên cũng không còn thấy những thanh cổ kiếm cắm sâu trong đất, tràn qua gió sương mấy trăm năm nữa,..
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp hít một hơi.
“Mau! Các hồn tu sĩ cổ đó lại đến rồi....”
Các tu sĩ chỉ có phấn chấn lại tinh thần, vội càng nghênh chiến.
Mà Ô Tinh Tinh....
Bây giờ Ô Tinh Tinh dường như có được sự đối đãi ngang hàng với Vô Tương Tử, nàng đi giữa con đường hẹp, hồn tu sĩ cổ lướt thẳng qua nàng, chạm cũng không dám chạm vào nàng.
Hết cách.
Kiếm vây vòng xung quanh nàng, nhìn thật sự rất giống như là ác bá đi tuần qua.
Các tu sĩ đánh vô cùng khó khă.
Quay đầu nhìn thấy cảnh tượng này, thiếu chút phun một ngụm máu ra.
Đến cả Thanh Ngưng tiên tử cũng cảm thấy có chút nghẹn ở cổ họng.
Nói chung chỉ có Qua Dạ Tinh không quá để ý những thứ này, trong mắt hắn ta tràn đầy sự lạnh lẽo, cầm kiếm đâm vào trong hồn tu sĩ cổ.
Dường như hắn ta và Vô Tương Tử hẹn ngầm trong chuyện này.
Bọn họ đang xác nhận hồn kiếm tu cổ trong Kiếm mộ là những người nào...Năm đó Kiếm Tông đến chỗ này, phàm là những ai tham gia vào đại chiến và phong ấn Kiếm mộ, đều có trong danh sách, đối chiếu từng cái đều có thể biết vị kiếm tu nhận được được thư của Uổng Chân pháp sư đó, rốt cuộc là ai....