Bên này Ô Tinh Tinh lo lắng thở dài, không ai biết sự phiền muộn của nàng.
Nàng không giúp được Tùy Ly, càng không lại gần hắn được, thật sự không có chuyện để làm, liền đưa tay sờ thanh kiếm....Hả?
Không ngờ thanh kiếm chịu để nàng sờ, cũng không nhúc nhích.
Thế là Ô Tinh Tinh vừa đi về phía trước vừa sờ kiếm.
Sờ hai lần thì cất vào trong túi trữ vật.
Từng thanh, từng thanh một.
……
Trấn Võ Lăng dưới chân núi.
Lúc vô số tu sĩ đang chờ ở bên ngoài, rất nhiều thanh kiếm đều cùng nhau ồ ạt bay đến núi tuyết gió thổi.
“Chuyến đi này đã trôi qua mấy ngày, hiện giờ lại có kiếm nảy sinh dị động, e là có chuyện xảy ra rồi!”
Nghe xong lời này, Kim Thiền Tông, Phục Hy Tông và Phiêu Miễu Tông đều ngồi không yên.
Bọn họ nhanh chóng đứng dậy nói: “Rèn luyện là chuyện nhỏ, an nguy là trên hết! Rèn luyện cũng hoàn toàn không phải là muốn đưa bọn họ vào chỗ chết....”
“Đi! Lên núi nghênh đón!”
Bên này vô cùng sốt ruột nửa ngày, sau đó đội ngũ tu sĩ to lớn cùng đi theo phía sau ba tông lớn, không chút nghĩ ngợi đi lên trên núi.
Thật ra bọn họ cũng đều muốn biết Thất Sát kiếm như thế nào...
Nhưng, còn chưa đến giữa sườn núi, bọn họ đã nhìn thấy tu sĩ đi vào Kiếm mộ.
Áo quần của những tu sĩ này rách nát, trên mặt đầy vết kiếm, linh lực mơ hồ có dấu hiệu tan tác, chỉ là đôi mắt lại sáng đến kỳ lạ. Mọi người nhìn thấy nghĩ, tu sĩ tu tâm, bọn họ chịu đựng sự thất bại này, còn có thể ý chí cứng rắn, không tệ, không tệ...Đã vượt trội hơn người khác rất nhiều rồi!
Mọi người lại vội quay đầu nhìn mấy người của Tùy Ly.
Lại nhìn thấy một mình Ô Tinh Tinh đi giữa bọn họ.
Bọn họ cẩn thận bảo vệ Ô Tinh Tinh, nhưng lại giống như không dám lại gần nàng.
Chỉ có Tùy Ly đi cùng một chỗ với nàng như bình thường.
Mọi người: ?
Tam trưởng lão của Phục Hi Tông là người sốt ruột nhất, vội bước lên một bước nói: “Tùy Ly sư điệp, thế nào? Gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”
Tùy Ly còn chưa trả lời, tu sĩ bên cạnh đã đáp l;ại: “Trưởng lão có chuyện không biết, bọn ta đã đi nhầm vào ảo cảnh của Uổng Chân pháp sư, nếu không phải bánh, trứng, gà vịt của Ô cô nương thì bọn ta sớm đã đói chết trong đó rồi.”
Tam trưởng lão: ?
Bánh, trứng, gà vịt? Là thứ gì???
Lúc này Phiêu Miễu Tông cũng chú ý thấy sắc mặt Thanh Ngưng tiên tử không đúng, cất tiếng an ủi: “Suy cho cùng là Kiếm mộ của tu sĩ thượng cổ để lại, bên trong nguy hiểm dày đặc, các ngươi có thể bình an quay lại, đã là may mắn, tìm không được Thất Sát kiếm đó, nếu có thể mang vài thanh kiến khác quay lại cũng đã không tệ...”
Các tu sĩ vào Kiếm mộ không nói gì.
Bọn họ nhìn nhau một cái, muốn nóilại thôi.
Các tu sĩ canh ở trấn Võ Lăng nhìn thấy, lại vội nói: “Nếu như không mang một thanh kiếm nào quay lại cũng không sao...Sợ là Kiếm mộ này thật sự kỳ lạ! Thất Sát kiếm đó cũng thật sự ngang ngược!”
Chỉ là không đúng, bọn họ nói trong lòng, dù sao vẫn có một vị Tùy Ly đạo quân theo cùng, còn chưa kể đến còn có Phật tử và Qua Dạ Tinh...Làm sao mà tay không quay về được?
Mọi người há miệng thở dài haizz.
Ô Tinh Tinh khẽ than haizz một tiếng, sau đó từ bên hông lấy xuống túi trữ vật kia của Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão vội nói: “Không cần trả lại ta, ngày sau thuộc về ngươi.”
Vẻ mặt của tiểu cô nương cũng mất mác kỳ lạ.
Ô Tinh Tinh nghe thấy, không gật đầu cũng không lắc đầu, nàng đổ túi trữ vật ra.
Tinh tang lạch cạch
Một đống kiếm của tu sĩ thượng cổ, giống như đống đổ nát nhặt ở trên đường, trút xuống cả một đống cao, trong chốc lát đã ngăn cản tầm nhìn của mọi người.
Tam trưởng lão: !!!
Các tu sĩ của trấn Võ Lăng: ???
---
Vẫn là Tam trưởng lão tìm được giọng nói về trước, ông ta nhìn Ô Tinh Tinh, lại nhìn một đống lớn trên mặt đất: “Mấy cái này… Đều đến từ Kiếm mộ?”
Ô Tinh Tinh hữu khí vô lực gật đầu: “Vâng.”
Nhưng mà… Sao lại đều đựng ở trong túi trữ vật của ta vậy? Tam trưởng lão hoảng hốt trong giây lát.
“Đạo quân, không, Ô cô nương…” Tu sĩ ở bên cạnh mở miệng, mơ hồ nói, “Ô cô nương làm thế nào để… thu phục chúng nó?” Khi nói đến hai chữ “Thu phục”, vị tu sĩ kia còn khựng lại một cái rất mất tự nhiên.
Dù sao hai chữ này thật sự khó có thể liên hệ với Ô Tinh Tinh.
Các tu sĩ đóng giữ trấn Võ Lăng lúc này mới tỉnh táo lại, không nhịn được sôi nổi mở miệng: “Bên trong Kiếm mộ kia có cảnh tượng ra sao?”
“Mấy thứ này này đều đến từ tu sĩ thời thượng cổ sao? Sao tất cả đều đến tay Ô cô nương hết vậy?”
“Là đạo quân cho nàng ư?” Có một giọng nói chợt chen vào, làm cho mọi người đều yên tĩnh lại.
Bọn họ cũng rất tò mò, đây là Tùy Ly cho nàng sao?
Nhưng cho dù là như thế này, trong đó cũng có rất nhiều chuyện không nói rõ được.
“Nghênh Phong chân nhân xem trọng ta rồi.” Tùy Ly lạnh nhạt lên tiếng.
Nghênh Phong chân nhân bị gọi đến xấu hổ cười nói: “Đúng, đúng không? Vậy trừ đạo quân, ta thật sự không thể tưởng được còn có ai, có thể gom nhiều cổ kiếm như vậy lại một chỗ, lại còn giao vào tay Ô cô nương…”
Qua Dạ Tinh nói: “Là tự bản thân Ô cô nương.”
Lúc này Thanh Ngưng tiên tử cũng nói: “Là Thất Sát kiếm.”
Mọi người nghe tiếng thì rùng mình.
Lại liên quan gì đến Thất Sát kiếm?
Tam trưởng lão ho nhẹ một tiếng nói: “Ta thấy hình như tu sĩ Tố Tâm Các, Xung Tiêu Tông không khoẻ lắm, sao không trở lại trong trấn rồi nói chuyện tử tế? Cần gì phải đứng ở nơi này hứng gió tuyết?”
Mọi người nghe thế thì gật đầu, chỉ là không nhịn được lại rũ mắt nhìn đống “Sắt vụn đồng nát” kia trên mặt đất…
“Mấy thứ này…”
Ô Tinh Tinh nhẹ nhàng thở dài: “Bỏ túi mang về thôi.”
Đây là cải trắng à? Ngươi nói bỏ túi mang về là bỏ túi mang về?
Sắc mặt của mọi người quái dị, muốn nói lại thôi.
Nhưng Tam trưởng lão của Phục Hi Tông không nghi ngờ gì cả, lập tức gật đầu nói: “Còn không nhanh tiến lên giúp Ô cô nương?”
Đệ tử của Phục Hi Tông nghe tiếng đang muốn tiến lên.
Thanh Ngưng tiên tử nhàn nhạt nói: “Chỉ sợ là không giúp được…”
“Vì sao?” Có tu sĩ khựng lại, nói: “Chẳng lẽ là bởi vì… Vật ấy chỉ có Ô cô nương có thể chạm vào?”
Suy đoán này vừa được nói ra, lập tức xung quanh lại yên tĩnh.