“Là như thế sao? Ô cô nương?”
“Sao lại như thế được? Quả thật chưa từng nghe thấy!”
Lúc này Ô Tinh Tinh mới chậm rì rì mà ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đúng vậy…”
Sau đó nàng giơ tay chạm vào thanh kiếm, lại bỏ từng thanh từng thanh vào túi.
Những thanh kiếm đó rất là nặng, có mấy thanh còn phủ một lớp tro bụi thật dày, thiếu nữ cầm chắc nhấc lên, lại làm cho người ta cảm thấy cố hết sức mà nói không nên lời.
Giờ Tam trưởng lão đã biết, vì sao mà vừa rồi cả mặt tiểu cô nương đều viết không vui vẻ.
Ông ta vội nhìn về phía Dương Cửu Dương Thập, hỏi: “Các ngươi đã thử qua chưa?”
Dương Cửu gật đầu: “Thử qua rồi, không được.”
Tu sĩ đóng giữ trấn Võ Lăng không tin tà.
Dù sao cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy, tất nhiên sẽ không dễ dàng tin tưởng!
Một người lập tức tiến lên hai bước, duỗi tay ra muốn bắt lấy thanh kiếm uy vũ nhất mà mình nhìn trúng trong đống cổ kiếm.
Tay hắn ta vừa mới chạm vào, đã nghe được một tiếng “Keng keng”, thanh kiếm kia đột nhiên quay ngược lại, mũi kiếm chỉ thẳng vào mặt hắn ta
“A!” Người nọ kinh ngạc nhảy dựng, không hề phòng bị liên tiếp lùi lại ba bước, lại vội vàng lấy pháp bảo ra, lúc này mới tránh thoát thế công của thanh kiếm này.
Cùng lúc đó.
Đống sắt vụn đồng nát lẳng lặng bất động kia cũng sôi nổi bay lên trời, lập tức vây quanh bọc Ô Tinh Tinh lại, cũng nhất trí mà đè thấp thân kiếm. Nếu mà kiếm có linh, có ngoại hình còn có ngũ quan, như vậy lúc này chắc chúng nó sẽ nhìn chằm chằm tu sĩ bốn phía như hổ rình mồi.
Tu sĩ lớn mật ra tay vừa nãy thầm thở hổn hển mấy hơi, tuy rằng vẻ ngoài có chút chật vật, nhưng cũng vẫn trầm giọng nói: “Không hổ là kiếm của tu sĩ thượng cổ…”
Thật sự uy thế bức người.
Trong lòng các tu sĩ còn lại cũng có suy nghĩ gần như vậy.
Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Ô Tinh Tinh, lập tức trở nên khác biệt rất lớn.
Chỉ nghe Tam trưởng lão quát lên một tiếng chói tai: “Động bậy bạ gì đấy? Không muốn sống nữa à?”
Ngay sau đó ông ta mới lại nhìn về phía Ô Tinh Tinh, nhăn mày lại nói: “Mấy thanh kiếm này…”
Vô Tương Tử nói: “Lúc trước ở bên trong Kiếm mộ cũng là như thế, khi ảo cảnh bị phá, chúng nó liền nhất trí vây quanh Ô cô nương.”
Tam trưởng lão thở dài: “Vậy chắc là trước mắt không có chuyện gì, chỉ là mấy thanh kiếm này nên làm thế nào để gỡ xuống đây?”
“Xuống núi trước đã.” Tùy Ly lạnh lùng nói.
Mọi người nghe tiếng, cũng không nhiều lời nữa, sôi nổi quay đầu, bắt đầu xuống chân núi.
Chỉ là không tránh được giữa đường lâu lâu lại quay đầu lại nhìn lướt qua Ô Tinh Tinh một cái.
Những thanh cổ kiếm kia cứ giống như một pháp trận, khoá thiếu nữ lại trong đó.
Phật tử, Qua Dạ Tinh, còn có Tùy Ly đạo quân trước sau đều đi ở quanh nàng, không hề có ý muốn lui xa một chút.
Ngay sau đó, bọn họ lại phát hiện Ô Tinh Tinh đang cử động?
Nàng giơ tay, cầm một thanh kiếm cất vào trong túi trữ vật, thanh kiếm kia không nhúc nhích, cứ như vậy mặc kệ cho nàng cầm bỏ vào trong túi… Vòng kiếm vây quanh ở tầng trong cùng nhất, rất nhanh đã bị thu lại hết rồi.
Mọi người không nhịn được giật giật khóe miệng.
Sao lại giống như nhổ hành trên ruộng cạn thế? Nhổ một cái là ra luôn?
Hoàn toàn khác với tư thái bức người lúc trước.
Bọn họ thu lại ánh mắt lập loè không ngừng, ép xuống suy nghĩ muốn có trong lòng.
Vốn Phục Hi Tông chính là đệ nhất đại tông, mà nay lại nhặt được một vị như vậy… Phục Hi Tông thật sự không có bày một đại trận tụ vận (may) ở phía sau điện chứ?
Tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mặt ngoài ai cũng bình tĩnh.
Mà bên này, Ô Tinh Tinh bắt đầu cất kiếm từ trong ra ngoài.
…… Mệt mỏi quá.
Ô Tinh Tinh lặng lẽ thở dài.
Chờ đoàn người bọn họ trở lại trong trấn, Ô Tinh Tinh bị vây quanh ở giữa đã cực kỳ nổi bật, cũng đủ để ai cũng liếc mắt đến.
Bọn họ ngồi vây quanh Ô Tinh Tinh ở chính giữa.
Đầu tiên là Dương Cửu Dương Thập kể lại những chuyện đã xảy ra trong ảo cảnh… Đến khi nghe thấy, trong túi trữ vật của Tam trưởng lão không chỉ từng đựng những cổ kiếm kia, thậm chí còn từng đựng cả gà vịt, biểu cảm của các tu sĩ đều trở nên phức tạp trong nháy mắt.
Khoé miệng của Tam trưởng lão cũng run run, ông ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Ô cô nương cứu nhiều người như vậy…”
Những thanh kiếm của tu sĩ thượng cổ và gia cầm đều cùng ở trong một cái túi trữ vật, vậy mà mấy thanh kiếm kia chưa từng có bất mãn bạo động, ông ta còn có cái gì để nói nữa?
Người khác nghe tiếng, cũng sôi nổi nói theo: “Đúng vậy, không nghĩ rằng thế mà ảo cảnh này lại đáng sợ như vậy…”
Biến tu sĩ thành phàm nhân, thật sự là đạp lên điểm yếu của bọn họ.
Chỉ là không biết đến tột cùng Ô cô nương này có lai lịch gì, thế mà lại chuẩn bị chu đáo như vậy, làm cho mọi người bình yên vượt qua ảo cảnh.
Còn có…
“Thất Sát kiếm kia… Thế nhưng lại đi theo Ô cô nương cùng ra khỏi Kiếm mộ sao?” Tu sĩ bên cạnh thật sự không nhịn được nên hỏi.
So với những cổ kiếm còn lại, Thất Sát kiếm đặc biệt quan trọng, không thể bỏ qua!
“Chúng ta còn chưa từng nhìn thấy Thất Sát kiếm trông như thế nào nữa…”
“Đúng vậy, vật ấy cũng ở trong túi trữ vật của Ô cô nương sao?”
Vô Tương Tử đột nhiên chen vào nói: “Ta nhớ rằng khi ở trong ảo cảnh, có vài lần đất rung núi chuyển, mọi người đều tưởng rằng tìm được nơi mấu chốt để phá giải ảo cảnh, trước mắt suy nghĩ lại một chút, chỉ sợ là do Thất Sát kiếm công kích ảo cảnh… Nó tìm Ô cô nương!”
Ánh mắt của Tùy Ly khẽ nhúc nhích.
Hắn cũng có phỏng đoán như vậy.
Thậm chí có thể nói là, lúc ấy Thất Sát kiếm vội vã tới cứu tiểu yêu quái. Cuối cùng ảo cảnh bị phá, Thất Sát kiếm cũng ra sức lực rất lớn.
Thanh Ngưng tiên tử ở một bên lặng yên mím môi, cúi đầu không nói.
Chỉ có nàng ta biết, trong lòng bản thân mình có mấy phần dày vò.
Lời này của Vô Tương Tử không phải là ở châm chọc nàng ta sao?
Lúc ấy đất rung núi chuyển, đều là nàng ta kiên định cho rằng tìm được am thờ Phật là không sai, mấu chốt ở trong đó…
Ai biết được, cuối cùng lại là Ô Tinh Tinh lặng yên hóa giải nguy cơ vô hình…