Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân ( Dịch Full )

Chương 118

Chương 118 -
Chương 118 -

“Vậy Thất Sát kiếm và Ô cô nương có quan hệ gì thế?” m thanh ngạc nhiên của các tu sĩ khác vang lên lần nữa.

Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Ô Tinh Tinh càng thêm trịnh trọng, lại không dám có một tia coi khinh.

Ô Tinh Tinh:?

Nàng mờ mịt nhìn xung quanh, vừa liếc mắt, thậm chí còn không nhìn rõ mặt của người xung quanh, chỉ có thể thấy những thân kiếm kia.

Nàng nhỏ giọng nói: “Ta cũng không biết.”

“Có khi nào… thật ra Ô cô nương cũng có thân phận chuyển thế gì đó hay không?”

“Ô cô nương có từng mất trí nhớ không? Có lẽ trước khi Ô cô nương mất trí nhớ, từng là hậu nhân của đại tông thượng cổ gì đó?”

Những người này suy đoán thái quá, người này còn hơn cả người kia.

Thanh Ngưng tiên tử gần như không muốn nghe tiếp nữa, rất muốn trách cứ lời bọn họ nói vô căn cứ…

Trong đá Tam Sinh chưa bao giờ viết những điều này!

Không, thậm chí… thậm chí trong đá Tam Sinh cũng không có Ô Tinh Tinh này!

“Ô cô nương, có thể mời ngươi lấy Thất Sát kiếm ra, cho bọn ta xem một chút không?” Trưởng lão Phiêu Miểu Tông trầm giọng nói.

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ ta cũng không biết lấy ra như thế nào mà…

Vừa nãy khi đổ hết kiếm ra bên ngoài, cũng không đổ nó ra được.

Tùy Ly ngước mắt, thấp giọng nói: “Nhắm mắt, tùy tâm.”

Ô Tinh Tinh không nhìn thấy Tùy Ly ở phương nào, nhưng nàng đã vô cùng quen thuộc với giọng nói của hắn, nghe thấy hắn mở miệng, theo bản năng lại cảm thấy là nói với mình, vì thế không chút nghĩ ngợi đã nhắm mắt lại.

Ờ? Tùy tâm? Nhưng mà tùy tâm như thế nào đây?

Ô Tinh Tinh thầm nghĩ, trong lòng nàng chỉ có hắn thôi mà.

Tròng mắt Ô Tinh Tinh xoay chuyển.

Khi mọi người ở đây cho rằng Ô Tinh Tinh không muốn lấy Thất Sát kiếm ra thì một cỗ sát khí sắc bén chợt ập vào trước mặt.

Ngay sau đó căn nhà lay động, cửa sổ cũng phát ra tiếng vang nhẹ nhàng run rẩy, ngay cả hô hấp cũng có vẻ như bị nghẹn lại.

Đột nhiên một thanh cự kiếm xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Kiếm khí tận trời, lập tức chọc nóc nhà lủng một lỗ to. Khách điếm Hoan Hỉ vốn bởi vì mấy ngày nay thường xuyên xảy ra chuyện mà bị huỷ hoại hơn phân nửa bên kiến trúc, giờ lại càng hoạ vô đơn chí.

Ông chủ khách điếm thấy thế, hai mắt tối sầm, như là muốn ngất, nhưng lại bởi vì ông ta cũng chưa từng thấy Thất Sát kiếm, vì thế lại gắng sức nhịn xuống.

“Thất Sát kiếm… Đó là tác phẩm hài lòng của Kiếm sư thượng cổ Ngột Viên đút ra, Thất Sát kiếm!” Các tu sĩ gian nan phát ra âm thanh từ cổ họng.

Phàm là tu sĩ mang bội kiếm bên hông, lúc này không thể không vội vã duỗi tay đè lại vỏ kiếm.

“Uy thế thật mạnh, sát trong thất sát, quả thực có thể khiến cho những thanh kiếm khác cũng sinh ra sát ý…”

“Vật này thật sự có quá nhiều sát khí!”

“Ô cô nương có thể khống chế được nó sao?” Có người hỏi.

Còn việc người này hỏi ra những lời này, là vì quan tâm Ô Tinh Tinh, hay là có ý gì khác, vậy thì khó mà nói.

Ô Tinh Tinh suy nghĩ một chút, nói: “Ta cũng chưa từng khống chế nó, nó…” Nàng dừng một chút, nói: “Nó tự có ý thức.”

“Pháp khí chia ra thành linh bảo trân phẩm, linh bảo tiên thiên, linh bảo thông thiên, lên trên nữa còn chia thành tiên phẩm và thần phẩm. Thất Sát kiếm thích giết chóc, có thể điều khiển những pháp khí khác, lại có ý thức tự chủ, không biết trong đó có kiếm hồn không… Nếu như có, vậy chắc phải là tiên phẩm rồi?” Người của Xung Tiêu Tông nói.

Mọi người nghe vậy thì nín thở.

Khó trách phải vào Kiếm mộ tìm Thất Sát kiếm…

Thế gian bây giờ, ngoại trừ Phục Hi Tông, Phiêu Miểu Tông, Kim Thiền Tông mỗi tông có một bảo vật trấn sơn, ngoài những pháp khí tiên phẩm chính thức, những cái khác thì chưa có ai từng được thấy…

“Được rồi, bọn họ đi một chuyến này cũng đã mệt mỏi lắm rồi, chư vị tu sĩ từng vào Kiếm mộ thì hãy tự trở về nghỉ ngơi trước đi. Chờ nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, lại bàn về việc Kiếm mộ.” Tam trưởng lão của Phục Hi Tông giải quyết dứt khoát.

Những người khác tuy rằng sốt ruột trong lòng, nhưng cũng không muốn chống lại Phục Hi Tông.

Vì thế lúc này mọi người lưu luyến không rời trở về chỗ ở của mình.

Nhất thời ngược lại không mấy người đi để ý đến người đã chế tạo ra ảo cảnh Uổng Chân pháp sư, cùng với kiếm tu nhận thư mà đến nay không biết tên họ.

Mọi người vừa tản đi, Tam trưởng lão lập tức dẫn người về đảo trên không của Phục Hi Tông trước.

“Trên người nàng còn có trận pháp bọc lại?” Tam trưởng lão hỏi. Ông ta thầm nghĩ nhìn qua hình như là thủ pháp của Tùy Ly.

Tùy Ly mím môi gật đầu nói: “Kiếm có ý thức tự chủ, nếu không bày trận pháp, chỉ sợ sẽ bắt nàng đi.”

Bên mặt của hắn càng thấy lạnh băng sắc bén, nghĩ chắc tâm trạng không được tốt.

Tam trưởng lão khiếp sợ mà trừng mắt thật to, thầm nghĩ thật là ghê gớm, cổ kiếm này ngủ say vạn năm ngàn năm, lại ngủ ra một đám người bắt có, à không, kiếm bắt cóc?

Sắc mặt của ông ta lập tức trở nên hơi căng thẳng, nói: “Vậy thật sự không thể để cho chúng nó xằng bậy… Lỡ như chúng nó muốn mang Ô cô nương cùng xuống đất tiếp tục ngủ say thì biết phải làm sao?”

Ô Tinh Tinh:!!!

Mang nàng xuống đất?!

Tùy Ly không dấu vết mà nhíu mày một cái, tầm mắt lại quét về phía Tam trưởng lão, ánh mắt lạnh lùng, hắn nói: “Đã có pháp trận đây, đương nhiên những gì Tam sư thúc nói sẽ không xảy ra, cần gì phải nhắc lại?”

Tam trưởng lão nhìn vào mắt hắn, không tự giác mà đáp lại: “Phải phải.”

Đến khi trả lời xong, Tam trưởng lão mới nói thầm trong lòng.

Đây là không cho ông ta dọa Ô cô nương?

Tam trưởng lão nghiêm mặt lại nói: “Chúng ta cần phải sớm trở lại Phục Hi Tông, Ô cô nương mang nhiều cổ kiếm như vậy trên người, tuy rằng đã cho bọn họ nhìn thấy uy thế lợi hại của Thất Sát kiếm rồi, nhưng khó đảm bảo có tên nào không biết tự lượng sức mình động tâm tư không nên động, muốn đoạt kiếm từ chỗ Ô cô nương…”

“Đúng thế.” Tùy Ly nói theo, sự lạnh lẽo trong mắt càng sâu hơn.

“Các ngươi cần phải canh giữ ngày đêm ở ngoài phòng Ô cô nương.” Tam trưởng lão lập tức hạ lệnh, “Nếu Phục Hi Tông của chúng ta bị người khác lẻn vào thành công, vậy đó thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!”

Các đệ tử cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, đứng thẳng người lại cao giọng đáp.

Bình Luận (0)
Comment