Hắn ta rũ mi mắt xuống, giơ tay lên cởi áo ra.
Áo rơi xuống, vô số vết thương trên thân thể nhất thời lộ ra.
Bởi vì lúc nãy có dùng đến ma đằng, những vết thương chưa lành lại bị vỡ ra, vết màu hiện đầy trên thân thể của hắn ta.
Người nhìn vào, theo bản năng sẽ bị hoảng sợ giật mình.
Ô Tinh Tinh cũng thật sự kinh ngạc.
Ma đằng này... Qủa thật đáng sợ...
Quả thật hắn ta cũng đáng thương.
Nàng mím môi, cuối cùng nhỏ giọng nói một câu: "Ta không phải là yêu quái."
Quý Viên nhìn về phía nàng.
Hắn ta cũng không truy hỏi, chỉ cười khổ nói: "Vậy có lẽ Không Cảnh đạo nhân lừa ta..."
Ô Tinh Tinh cắt đứt lời của hắn: "Ta cũng không muốn trở về Bắc Trạch Châu, người biết vì sao ta một mình ở trên núi hoang với A Tiếu không?"
"Vì sao?" Quý Viên vội hỏi.
Giọng điệu của hắn có mấy phần vội vàng.
Trước mắt hắn ta vô cùng muốn hiểu rõ về Ô Tinh Tinh.
Như vậy đau đớn trên khắp cơ thể cũng sẽ bị đè xuống một chút.
Ô Tinh Tinh nói: "Bởi vì trong tộc không tha cho ta. Với ngươi mà nói, Bắc Trạch châu có người nhà của ngươi. Nhưng với ta mà nói... Là nơi làm cho ta không vui vẻ. ta không muốn về, ta không muốn lại trở về Bắc Trạch Châu."
Quý Viên nghe vậy nắm chặt bàn tay.
Thì ra còn có nguyên nhân như vậy sao?
Nếu không có Không Cảnh đạo nhân, có phải nàng sẽ vui vẻ, bỏ mặc tất cả mọi thứ vào kinh với hắn ta không?
Nàng không có người nhà, chỉ có một mình A Tiếu.
Có phải nàng sẽ một lòng lệ thuộc vào hắn ta, giống như lúc trước, nịnh nịu không biết thẹn thùng gọi hắn ta là "phu quân"?
Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ xuất hiện trong đầu của Quý Viên mà thôi.
Hôm nay hắn ta càng hiểu, nhớ lại chuyện quá khứ, không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.
"Cho nên ngươi hiểu chưa?" Ô Tinh Tinh nhẹ giọng nói: "Ta và ngươi không cùng đường."
"Vậy ta cũng không không thể để cho nàng trở về một mình, trên đường rất nguy hiểm, nếu như lại bị người xấu để mắt đến... Nàng bảo ta phải làm thế nào?" Quý Viên trầm giọng nói.
Trong mắt của Ô Tinh Tinh hơi lóe lên ánh sáng, nói: "Vậy thì không nên tùy tiện đi qua đi lại, chờ các tu sĩ đến tìm ta, như thế nào?"
Quý Viên cười khổ: "A Tinh, bộ dạng hôm nay của ta sao có thể để cho bọn họ nhìn thấy, khi đó bọn họ sẽ đối xử với ta như thế nào? Bọn họ sẽ không lưu tình giết chết ta. Tuy vì là không may không thể cùng nàng lạy trời đất, nhưng trong lòng A Tinh chắc còn có một chút thương tiếc cho ta đúng không."
Ô Tinh Tinh muốn hỏi hắn, có phải ngươi không muốn để cho ta đi đúng không?
Nhưng lời này, sợ rằng sẽ xé rách mặt mũi, sẽ có nhiều phiền phức hơn...
Ô Tinh Tinh hỏi nhỏ: "Vậy ngươi nói như thế nào mới tốt?"
Quý Viên nói: "Chỉ khi giải được ma đằng này, đến lúc đó ta tự xưng là đồng hương của nàng, bọn họ thấy ta cũng không có khác thường gì, tất nhiên sẽ không giết ta. nếu không... Vốn dĩ ta không sống được lâu, A Tinh, nàng cũng biết vật này hại tính mạng người đi? Không đến mấy năm, trên đời này sẽ không còn Quý Viên từng đi qua núi hoang gặp được nàng nữa."
Lúc này Quý Viên còn không biết, thời gian mấy năm của người trồng ma đằng trong miệng hắn đã dài rồi.
Ô Tinh Tinh nhíu mày, trong lòng cũng có một phần tiếc nuối cho hắn ta.
Mặc dù hắn ta có chút tệ hại, nhưng không đáng tội chết.
Quận vương phi của hắn ta còn đang si ngốc chờ hắn ta về.
"Ma đằng này gaiir như thế nào?" Ô Tinh Tinh lại hỏi hắn ta.
Mà lúc này nam nhân trung niên ở một bên nói: "Sợ rằng chỉ có tông chủ, hoặc là Ma sứ đại nhân mới biết giải như thế nào..."
Ô Tinh Tinh thẩm nói trong lòng Ma sứ là gì?
Cho nên chẳng lẽ còn muốn nàng trở về tông môn gì đó với hắn ta? Ừm, mượn kiếm trong túi trữ vật của nàng chém tông chủ, ép hỏi cách giải? Không biết có được hay không, có lẽ tông chủ kia rất lợi hại.
Ô Tinh Tinh nhăn mặt nhăn mũi, nhìn ra có chút rầu rĩ.
Không đợi Ô Tinh Tinh lên tiếng nữa, chỉ nghe một tiết rít gào phát ra từ phương xa.
Ngay sau đó một con chim khổng lồ chở một bóng người đến gần.
"Truyền tống trận khởi động, là mang đồ về sao?" Bóng người kia cười nói.
Chờ người này rơi xuống đất, Ô Tinh Tinh mới nhìn rõ ràng được.
Đó là một quái nhân tóc trắng lông mày trắng, gò má gầy gò, bên hông treo một cây roi, cười lên làm cho người ta cảm thấy được sự tà khí nói không nên lời.
Quái nhân liếc mắt nhìn Ô Tinh Tinh, lúc này mới cười lên: "Đây là vị Ô cô nương kia... Rất tốt..."
Nhưng rất nhanh lão đã thay đổi sắc mặt: "Không Cảnh đâu?"
Quý Viên ho khan một tiếng, phun ra một bụm máu từ trong cổ họng, hắn ta: "Phục Hy tông một đường theo dõi đến đây, sư phụ pháp lực cao cường, sợ làm chậm trễ chuyện quan trọng của tông chủ, cho nên một mình ở lại truyền tống trận bên kia. Trước mắt không biết sống chết..."
Sắc mặt của quái nhân lông mày trắng thay đổi, bắt được điểm chính trong lời này.
Lão lập tức nói: "Cái gì? Người của Phục Hy tông đuổi đến? Nhanh như vậy?! Đám ngu xuẩn nhà các ngươi! Đã phá hủy truyền tống trận chưa?"
Quý Viên nhíu mày nói: "Nhưng sư phụ vẫn còn ở đầu bên kia, sao có thể tiêu hủy truyền tống trận."
Lời này làm cho quái nhân lông mày trắng giận quá, nói: "Hắn ta ngu xuẩn vô năng, đáng đời chết ở bên ngoài! Nhưng Ma sứ đại nhân đã dặn dò nhiều lần, sau khi đi qua nhất định phải tiêu hủy truyền tống trận, các ngươi bởi vì một thứ ngu xuẩn như hắn ta, lại mềm lòng, lúc này sắp hại tông môn mình rồi... Đi nhanh! Đừng có đứng ở chỗ này nữa!"
Nam nhân trung niên nghe đến chỗ này, không nhịn được vừa hoảng sợ vừa khâm phục nhìn Quý Viên một cái.
Khó trách hắn ta không sợ bị trách tội...
Không Cảnh đạo nhân chết, lại trở thành thứ ngu xuẩn đáng đời trong miệng của tông môn.
Con chim ưng khổng lồ kia giương cánh lên, một trận gió lớn nổi lên, nó mang theo bọn họ bay về phía xa xa
Ô Tinh Tinh không nhịn được nhìn con chim ưng khổng lồ kia, nàng thầm nghĩ, nó bay thật nhanh nha , còn nhanh hơn rất nhiều so với rùa lớn.
Nếu vật cưỡi của nàng biến thành chim ưng thì tốt rồi...
Mà ở bên khác, Quý Viên lắc lư trong gió, khó khăn lắm mới tìm được kỹ thuật ổn định cơ thể.