Hắn ta nghĩ có lẽ Ô Tinh Tinh sẽ sợ, cho nên nghiêng đầu qua nhìn, lại chỉ thấy nàng rất thoải mái, trên mặt cũng không có vẻ kinh hoàng nào.
Hình như nàng cũng không biết tà tu là cái gì, cũng không biết ma là cái gì.
Càng không biết sợ hơn cả hắn ta lúc trước.
Quái nhân lông mày trắng không quan tâm những người khác, phía sau có một bóng người ngước mắt nhìn nơi bọn họ rời đi.
Bóng người kia siết chặt bàn tay, trong đầu lại tràn đầy lời nói ngây thơ bình tĩnh nhưng cũng có chút vô tình của Ô Tinh Tinh.
Bắc Trạch châu, với ta là nơi không thoải mái.
Ta và ngươi không cùng đường.
Hắn ta biết nàng cũng không phát hiện hắn ta đi theo nàng.
Nhưng trong thoáng chốc, hắn ta có một loại ảo giác nàng đang nói những lời đó cho mình nghe.
Móng tay của hắn ta không tự chủ đâm vào trong lòng bàn tay.
Hắn ta chậm rãi đi về phía trước, một giọt máu rơi xuống, rất nhanh đã thấm vào trong bùn đất biến mất không thấy.
Hôm nay ai có thể chung đường với nàng?
Tùy Ly sao?
...
Lệnh tập sát của tông môn rốt cuộc là thứ gì?
Chính là tập hợp lực lượng của tông môn, truy sát một người đến chân trời góc bể, cho đến khi người này chết mới thôi.
Trên dưới tông môn đều không hỏi nguyên nhân, một khi nhận được lệnh, lập tức hành động.
Những tông môn nhỏ cũng có cái này, bọn họ động một chút sẽ sử dụng cái này đuổi giết một người.
Nhưng cho tới bây giờ Phục Hy tông chưa bao giờ dùng.
Vì vậy cách một ngàn năm sau, hoặc cũng có lẽ là một vạn năm sau... Người trong Phục Hy tông làm cho khắp nơi trong giới Tu chân khiếp sợ, lần đầu tiên thanh thế trở nên cuồng cuồng đáng sợ như vậy.
---
Ô Tinh Tinh vững vàng rơi xuống đất.
Nơi này là một thâm cốc gần như không nhìn thấy ánh mắt trời, xung quanh cỏ cây tươi tốt, cũng có chút ánh đèn. Ở chỗ vô số cây đuốc vây quanh, có một kiến trúc toàn thân đen nhánh tọa lạc ở đó.
Trên kiến trúc viết hai chữ "Xung Tiêu".
Ở Đại hội Luận Kiếm, Ô Tinh Tinh đã nhìn thấy được đệ tử của Xung Tiêu tông.
Nhưng rõ ràng bọn họ không giống với chỗ này...
Quái nhân lông màu trắng xoay đầu lại, cười quái dị với Ô Tinh Tinh, sau đó nói: "Sao vậy? Có phải bị dọa sợ rồi không?"
Ô Tinh Tinh không nói gì.
Nàng đang suy nghĩ.
Bọn họ là ai, là yêu hay mà, tốt hay xấu, là cái loại đối nghịch với Phục Hy tông sao? Là muốn giết nàng, hay là muốn cướp túi trữ vậy của nàng.
Vậy nàng có thể giết bọn họ không?
Nếu như nàng giết bọn họ, nàng còn là một yêu quái tốt không?
Quái nhân lông mày trắng xuy nhẹ một tiếng: "Tiểu cô nương chưa từng thấy cảnh đời, quả nhiên bị dọa sợ rồi."
Lão nâng tay áo phất một cái, cửa lớn trước mặt mở ra.
"Dẫn nàng ta vào đi." Quái nhân lông mày trắng nói.
Quý Viên muốn nói mấy lời an ủi với Ô Tinh Tinh, nhưng lại sợ bị quái nhân lông mày trắng nghe được. Dù sao cái thế giới này khác hoàn toàn với Bắc Trạch Châu. Ở nơi này phần lớn tu sĩ đều tai thính mắt tinh, thậm chí có một ít bí pháp đặc biệt có thể theo dõi cuộc nói chuyện của người khác.
Quý Viên nghĩ đến nghĩ lui, định viết mấy chữ trấn an vào lòng bàn tay của Ô Tinh Tinh.
Ai ngờ hắn ta mới vừa vươn tay ra, còn chưa chờ đụng vào lòng bàn tay của nàng, Ô Tinh Tinh đã đi vào trong cánh cửa trước hắn một bước.
Quái nhân lông mày trắng quay đầu nhìn thử, trái lại thấy bộ dạng vô cùng ngoan ngoãn phối hợp của nàng, lão không khỏi sửng sốt.
Lão quan sát nàng từ trên xuống dưới, nói: "Là một nha đầu thông minh, còn biết phản kháng vô dụng, sẽ càng chịu khổ nhiều hơn. Nếu như thế, ta cũng không bảo bọn họ bắt ngươi, ngươi tự đi theo ta vào trong. Nếu như có suy nghĩ gì khác... Ngươi hiểu chuyện gì xảy ra chứ?"
Lúc này Ô Tinh Tinh mới nhỏ giọng đáp một tiếng: "Ừ."
Quái nhân lông mày trắng không khỏi liếc nhìn nàng nhiều hơn.
Bộ dạng của nàng rất xinh đẹp, còn có sự ngoan ngoãn tự giác, tất nhiên làm cho lòng người hơi có chút lơ là.
Quái nhân lông màu mày trắng quay đầu lại, nghênh ngang đi về phía trước.
Mà bên này Quý Viên nhìn xuống tay mình, mới chậm rãi dùng ống tay áo che lại.
Đoàn người đi theo quái nhân lông mày trắng, đi đến chủ điện.
Trên đường đi, Ô Tinh Tinh nhìn xung quanh cũng không có người nào quản nàng.
Bọn họ có bao nhiêu người chứ? Ừ, mình có bao nhiêu thành kiếm đây? Có thể một kích giết chết bọn họ không?
Ô Tinh Tinh nghĩ trong lòng như thế.
Cứ để cho nha đầu này tùy ý quan sát, kiến thức sự uy nghiêm của tông môn ta! Quái nhân lông mày trắng nghĩ trong lòng như vậy.
Cuối cùng, bọn họ bước qua một ngưỡng cửa, tiến vào bên trong chủ điện.
"Những cổ kiếm kia đều ở trong tay nàng? Kể cả Thất Sát kiếm?" Một giọng nói trầm thấp khàn khàn của nam tử truyền đến từ bên trên.
Quái nhân lông mày trắng khom người xuống: "Chính là nàng."
Ô Tinh Tinh chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy ở phía trên, có một nam nhân mặc quần áo trắng ngồi ngay ngắn. Giọng nói của gã giống như nam nhân trung niên, nhưng mặt mũi lại có vẻ trẻ tuổi tuấn tú. Gã đội trường quan, nhưng lại không có mấy phần tiên khí. Trái lại làm cho Ô Tinh Tinh nhớ đến, bức tranh mà dân gian lưu truyền, chính là Bạch vô thường của địa ngục.
Có lúc Tùy Ly sẽ mặc quần áo màu trắng, nhưng khí độ hoàn toàn khác nhau.
Lúc này chỉ nghe một tiếng “phù phốc".
Ô Tinh Tinh vội vàng xoay người lại, chỉ thấy nam nhân trung niên bị trồng ma đằng, đột nhiên nhìn thấy người mặc áo trắng ngồi ở chỗ kia bị dọa sợ tè quỵ xuống, há miệng run rẩy hô một tiếng: "Tông chủ."
Ô Tinh Tinh hơi mờ mịt chớp mắt một cái, ngươi không biết còn tưởng rằng người bị bắt cóc chính là ông ta đó.
Tông chủ ngồi ở phía trên kia, nhíu mày hỏi: "Tên này là ai?"
Quái nhân lông mày trắng nói: "Là người dưới tay lúc trước của Không Cảnh đạo nhân, trên người của hắn có trồng ma đằng."
"Ma đằng sống ở trên người hắn?" Tông chủ hỏi.
Quái nhân lông mày trắng nói: "Sống ạ."
Tông chủ nhíu mày càng chặt hơn, nói: "Tại sao ma đằng lại sống trên người loại phế vật này chứ?" Gã vừa nói xong, lập tức vung tay một cái.
Một cổ khí lưu vô hình làm cho nam nhân trung niên bay ra ngoài, đụng thẳng vào cây cột thật to trong đại điện, sau đó lại nặng nề rơi xuống đất, phun ra không ít máu tươi.