Tùy Ly một đường đi không ngừng nghỉ.
“Rắc” một tiếng.
Tùy Ly dẫm nát củi khô dưới đất, đã đến trước một xác chết hình dạng xấu xí, cong vẹo khô quắt.
Nhưng mà ở bên cạnh xác chết lại là một truyền tống trận.
“Có chút ma khí...” Tam trưởng lão trầm giọng nói, sắc mặt ông ta nhìn có vẻ còn khó coi hơn Tùy Ly.
Lại nhìn vẻ mặt của Tùy Ly, vừa nhìn không có gì khác biệt với những ngày bình thường, chỉ là đôi mắt giống như lạnh hơn một chút, vừa nhìn qua, thật giống như nhìn thấy tuyết rét căm rơi trên núi.
“Ừ, có chút với khí tức lưu lại trên lá cây kia.” Tùy Ly cất tiếng đáp.
Dương Cửu nhịn không được hỏi: “Đi qua truyền tống trận thì có thể thấy được kẻ bắt cóc Ô cô nương đi đúng không?”
Dương Thập lắc đầu nói: “Làm gì dễ dàng như thế? Nếu như ngươi là bọn họ, người có phá hủy truyền tống trận không? Để ngăn chặn người phía sau lần theo dấu vết đến đây.”
Dương Cửu cau mày nói: “Vậy tại sao truyền tống trận không bị phá hủy”
Dương Thập nói: “E là truyền tống trận này có vấn đề.”
Tùy Ly chẳng nói chẳng rằng khụy xuống, hơi vén vạt áo che thi thể, rồi mới quay mặt thi thể lại.
Hắn vừa mới nhìn thấy, thì cảm thấy có một chút quen thuộc không thể nói ra.
Nhưng nhìn kỹ thì nhận ra...
Trước đây đệ tử của Phục Hy Tông đã từng đuổi giết người này, sau đó đuổi đến một nơi, đã mất đi dấu vết.
Đệ tử của Phục Hy Tông đã cầu viện hắn, hắn đuổi theo, nửa đường thì gặp phải thiên lôi, lúc này mới bị đánh đến Bắc Trạch châu.
“Người này là một tà tu.” Tùy Ly nói.
Hiện giờ nhìn thấy người này, hắn mới nghĩ ra, bên trong Trường Thiên quốc của Bắc Trạch châu, bức tượng tiên sư đó có chút giống người này.
Chỉ là bức tượng kia hơi sơ sài, có chênh lệch với người thật, cho nên hắn mới không nhận ra.
“Gần như đã đoán được, nếu không phải tà tu này thì người nào dám bắt cóc Ô cô nương chứ? Còn không phải rõ ràng đối đầu với Phục Hy Tông chúng ta sao?” Tam trưởng lão phẫn nộ nói.
Gần đây tâm trạng của Tam trưởng lão thật sự không dễ chịu.
Ông ta mới bị Tùy Ly đả kích, hoảng sợ vì chuyện hắn muốn kết đạo lữ với Ô Tinh Tinh, cái này còn chưa tiêu hóa xong...sau đó thì không thấy Ô Tinh Tinh nữa.
Người ta thường nói, có không được lại là tốt nhất.
Trong giây phút này, nếu như Ô cô nương đó xảy ra chuyện gì, sợ là từ đây trở thành vết thương trong lòng mãi mãi không quên trên con đường tu tiên của Tùy Ly.
Điều này đối với tu tiên, là trở ngại lớn!
“Nhưng sao hắn ta lại chết ở chỗ này chứ? Không lẽ là vì phân chia lợi ích mà nảy ra tranh chấp bên trong? Trạng thái chết này còn kỳ lạ như vậy....” Tam trưởng lão nghi hoặc nói.
“Gỡ xương hắn ta ra.” Tùy Ly đứng dậy, ném vạt áo lại nói.
Dương Cửu kinh ngạc giật mình: “Gỡ, gỡ xương của xác chết này? Là muốn làm rõ, làm sao hắn ta chết ư?”
Tùy Ly nói: “Dùng xương của hắn làm một la bàndẫn đường.”
Dương Thập ở bên cạnh nghe thấy hơi ngớ ra, buột miệng nói ra: “Đây không phải là cách mà tà tu mới làm sao?”
Người chết quan trọng.
Trong giới chân tu, nếu như sử dụng thể xác, hài cốt của tu sĩ chết đi để làm chuyện gì, đó tức là muốn đối phương chết rồi cũng không được an nghỉ, đại tông môn đều không làm chuyện vô sỉ như vậy.
Tùy Ly nhìn hắn ta, nhàn nhạt nói: “Hắn ta chính là một tà tu, một tà tu đã phạm phải rất nhiều chuyện ác.”
Dương Thập nói: “Đúng, huynh nói đúng. Tà tu giống nhưng hắn ta, chết không toàn thây cũng là hắn ta đáng vậy.”
Nói xong, hắn ta vội đi gỡ xương cùng Dương Cửu.
Đợi làm ra la bàn chỉ dẫn đường.
Tùy Ly lại quay đầu quét mắt nhìn, đó đã xác chết không hoàn chỉnh càng xấu xí hơn. Hắn lập tức không thay đổi sắc mặt sử dụng pháp khí Thiên Hỏa Thất Biện Liên, Dương Cửu quay đầu nhìn một cái, cho rằng Tùy Ly muốn đốt cháy xác chết này, ai biết một hồi sau, Tùy Ly lại thu hồi đi.
Dương Cửu nhịn không được nói: “Nếu như sư huynh không vui trong lòng thì mượn lửa trời đốt xương thành tro cũng tốt.”
Tùy Ly nhàn nhạt nói: “Hỏa táng cũng là siêu độ cho hắn, tại sao phải cho hắn được lợi?”
Dương Cửu nghe ra lời còn chưa hết của hắn.
Tại sao không thẳng thắng để hắn ta ở đây, phân hủy thu hút giòi, làm mồi cho dã thú, sâu bọ chứ? Đối với một tu sĩ mà nói, không có chuyện gì nhục nhã hơn là sau khi chết còn làm bạn với sự thối rữa.
Dương Cửu nuốt nước miếng.
Hắn ta cảm thấy đại sư huynh giận thật rồi.
“Đi thôi.” Tùy Ly nói.
Mí mắt Dương Cửu giật một cái nói: “Thật sự phải đi vào truyền tống trận sao?”
Tùy Ly nói: “Ngươi sợ?”
Dương Cửu nói: “Nếu nó là cái bẫy...”
Tùy Ly nói: “Cái bẫy thì có làm sao?”
Tam trưởng lão hít một hơi sâu nói: “Không sai, sao Phục Hy Tông lại bị nó vây giữ trong đó? Các ngươi vào trong đó trước, ta đến khởi động pháp trận.”
Ánh sáng trắng lóe qua trên trận.
Rất nhanh bọn họ đã đi qua truyền tống trận rồi.
“Có người muốn phá huỷ trận pháp này, chỉ đáng tiếc không phá hủy chỗ vào trận thì cũng vô ích.” Tam trưởng lão quét thấy một đống hỗn độn ở chỗ cửa ra của trận pháp, cười lạnh một tiếng.
“Tà tu ẩn náu đã có ngàn năm, muốn tìm được hang ổ của bọn họ e là không dễ dàng...” Đệ tử của Phục Hy Tông vội vàng nói theo.
Lúc này Dương Cửu đã mang ra la bàn chỉ dẫn đường.
Sở dĩ mang xương của xác chết để làm la bàn, chính là sử dụng khí tức cộng hưởng trên trên người của tà tu để làm thành chỉ dẫn.
“Hướng đó, có khí tức của tà tu.” Dương Cửu nói.
Như vậy tuy rằng rất có thể bị chỉ hướng đến tà tu khác, nhưng cũng tốt hơn tìm kiếm mà không có mục đích. Lại thêm ma khí động lại trên phiến lá trong tay bọn họ, thì phạm vi cũng giảm đi rất nhiều.