Mọi người không ngừng nghỉ, cứ đi theo hướng mà la bàn chỉ.
Bên này trong Tông môn của tà tu.
Thật ra bọn tà tu vô cùng ngu ngốc.
Bọn chúng làm chuyện xấu đã làm cả một đời, lớn thì giết người, phóng hỏa, nhỏ thì trộm gà giết chó. Dù sao chính là chưa làm qua một...
Cắt hoa giấy.
Dán đèn lồng đỏ.
Còn có hỷ phục.
“Cái này thật sự dệt không ra.” Tà tu bên dưới mặt khổ sở nói với người bên trên.
Trên dưới Tông môn của bọn chúng trong vòng ngàn năm, chưa từng tổ chức qua chuyện hôn sự.
Sao tà tu lại phải thành hôn? Không cần thiết!
Lại nói, cứ cho bọn chúng muốn tìm một đạo lữ để song tu, đối phương cũng đều ghét bỏ bọn họ tâm tư xảo quyệt, sợ không biết khi nào thì bị đạo lữ đâm chết trên giường.
Thế là trong Tông môn chưa từng có mấy thứ để chuẩn bị cho hôn lễ.
Ngươi nói đi mua ngay?
Quanh năm bọn chúng trốn kín trong sơn cốc, hiện giờ Phục Hy Tông lại sắp tìm đến cửa, sao mà có thể dễ dàng chạy ra ngoài đi mua chưa?
Tông chủ nghe thấy những chuyện nhỏ nhặt, tầm thường này bên dưới thì liền cau mày nói: “Đồ ngu! Không biết tùy ý tìm một vài bộ quần áo đến, dùng máu tươi nhuộm đỏ sao? Vậy không phải là hỷ phục màu đỏ rồi?”
Bọn tà tu bỗng nhiên tỉnh ngộ, liền nói mấy câu xu nịnh: “Tông chủ cao minh!”
Bên này Ô Tinh Tinh ngồi ở trên hành lang nhỏ của ngôi nhà trên cây.
Hai chân nàng buông thõng xuống, hai tay lại là bị ma đằng quấn nhẹ lại. Bỗng ngẩng đầu nhìn nàng, không biết, còn cho là thiếu nữ tinh quái sinh ra ở trên cây.
Ngọn cây lớn và rễ này ở dưới người nàng dường như kết lại cùng một chỗ với ma đằng bên trong thân thể của Quý Viên
Cứ như vậy, làm thế nào cây lớn cũng sẽ không ngã xuống.
Mà nàng cũng không dễ dàng có thể thoát khỏi,
Quý Viên ngồi xuống bên cạnh nàng, thấp giọng nói: “Ngày đại hôn hôm đó, trên núi hoang cũng bài trí như vậy sao?”
Ô Tinh Tinh không đáp lại.
Nàng không rõ, hỏi cái này là có ý nghĩa gì?
Đó đã là quá khứ rồi mà.
“A Tinh, sau khi ta đi, nàng sống như thế nào? Ta muốn biết. Ta cũng muốn biết, sau này liệu ta còn có thể bù đắp cho nàng không.” Quý Viên nói.
Ô Tinh Tinh: ?
Nàng nghĩ, hết sức thành thật nói: “Sau khi ngươi đi, ta đã thành hôn.”
Quý Viên: ?
Quý Viên: “...Nàng, đã thành hôn rồi?” Giọng nói của hắn ta mang theo một chút kinh ngạc sau đó bỗng nhiên thay đổi giọng điệu.
“Đúng vậy, ta không phải đã nói với Tông chủ đó rồi sao? Ta đã thành hôn rồi.”
Quý Viên nghẹn lời, trong cổ họng như có vật cứng chắn lại, đến cả hốc mắt cũng đều cay đến đau âm ỷ.
Hắn ta còn tưởng rằng lời đó là dùng để nói cho qua, hoá ra lại là thật?
“Sau khi ta đi, nàng đã tìm một người để thành hôn?” Quý Viên khàn giọng hỏi.
Hắn ta cho rằng nàng sẽ sống rất khó khăn, hắn ta cho rằng nàng sẽ cô độc không ai nương tựa...nhưng hóa ra đều chỉ là hắn ta cho rằng. Nàng hoàn toàn không mềm yếu, thậm chí nàng không bởi vì hắn ra đi mà rơi một giọt nước mắt. Nàng càng sẽ không cô độc không ai nương tựa, nàng sớm đã quen cuộc sống của núi hoang rồi không phải sao?
Bàn tay Quý Viên nắm chặt.
Ô Tinh Tinh nói: “À, ta đi lên trấn tìm ngươi, tìm không thấy. Trên đường quay lại đã nhặt được một nam nhân rồi thành hôn cùng hắn luôn.”
Lồng ngực Quý Viên bóp nghẹn, trong chốc lát lại càng cảm thấy vừa hoang đường vừa phẫn nộ.
“Một nam nhân tuỳ ý...” Một nam nhân tuỳ ý nhặt được, sao nàng lại có thể thành hôn cùng hắn chứ?
Quý Viên lại đã quên rồi.
Thật ra bản thân cũng chẳng qua là một người Ô Tinh Tinh tiện tay thu giữ lại mà thôi.
Quý Viên càng nghĩ càng cảm thấy không cách nào từ bỏ.
Nam nhân tuỳ ý nhặt được phải là bộ dạng như thế nào? Sẽ không phải là cái gì mà ăn xin chứ? Hơn kém hắn ta nhiều không? Sao nàng có thể...
Quý Viên bình tĩnh một chút, hắn ta nghe thấy giọng lạnh lẽo của bản thân nói với Ô Tinh Tinh: “Vậy sau này không cần nghĩ đến hắn rồi, hiện giờ ta đã đến, tuy là ở chỗ thế này cử hành hôn lễ, nhưng suy cho cùng cũng trọn vẹn cảm giác tiếc nuối ban đầu của chúng ta không phải sao? Cũng không cần mở tiệc chiêu đãi khách khứa. Chắc hẳn những tà tu này sẽ thật lòng chúc chúc phúc cho chúng ra thiên trường địa cửu hơn bất kỳ ai...”
Ô Tinh Tinh nhẹ thở dài, ngoảnh đầu nhìn hắn ta nói: “Nhưng mà ta không muốn tái hôn.”
Nắm tay của Quý Viên càng chặt hơn, hắn ta cười một cái: “ Sao lại là tái hôn chứ? Vốn dĩ đó phải là ta, không phải sao?”
Ô Tinh Tinh hỏi hắn ta: “Vậy Quận vương phi thì sao?”
Quý Viên khựng lại.
Nàng đi qua kinh thành? Nàng đã đến Vương phủ?!
“Phải mời Ô cô nương bái đường rồi.” Quái nhân mày trắng đi đến dưới cây lớn tiếng gọi.
Ô Tinh Tinh nghe thấy, từ trên nhà cây nhảy xuống.
Váy của nàng tung bay, thân hình mềm mại như bướm, lúc rơi xuống, tà tu nhìn thấy nàng, trong lòng đều không nhịn được bị kinh diễm.
Quý Viên vội bay xuống cùng nàng.
Tâm trạng lại trở nên phức tạp một chút...Sao nàng lại đi kinh thành? Nàng có phải là vì vậy nên mới đối xử lạnh nhạt hắn ta không?
Quý Viên không có cơ hội nghĩ kỹ, dưới sự thúc giục của Quái nhân mày trắng đó, lại cùng Ô Tinh Tinh đi đến giữa chính điện.
Trong điện chính đã thay đổi diện mạo rồi.
Khắp nơi đều treo đèn lồng màu đỏ, đang thắp sáng.
Chỉ là Tông chủ ngồi trên vị trí cao, trên mặt cực kỳ bình tĩnh.
“Phục Hy Tông tìm đến rồi.” Gã nói.
Vừa rồi người bên dưới đến báo, nói là Phục Hy Tông một đường bóp chết rất nhiều tà tu ở cứ điểm, ra tay không chút lưu tình, vô cùng tức giận.
Nhìn thấy sắp phát hiện chỗ của sơn cốc này rồi.
Cho nên gã mới lập tức gọi hai người Ô Tinh Tinh đến.
“Bái đường đi.” Tông chủ nói.