Ngọc Lăng gật đầu, trong mắt lóe lên một chút khát khao.
Ngời nọ cười nói: "Đó chính là quý nhân của Yêu tộc ta, ngươi đừng có suy nghĩ nữa, có thề hay không, nếu không chịu thì ta đánh chết tại chỗ."
Nàng ta không đổi được chút từ bi từ Yêu tộc, nhưng còn Ô Tinh Tinh lại trở thành quý nhân của Yêu tộc. Không phải nên là tù binh sao?
Ngọc Lăng nhịn sự căm ghét cuồn cuộn trong lòng, nói: "Ta thề."
Người này làm xong chuyện, thì lập tức đi tìm Bạch Nhẫn nói với y không biết Miêu Phong Vu nói cái gì với Yêu vương, Yêu vương lại quyết tâm giết chết Ô cô nương.
Bạch Nhẫn nghe vậy, lập tức thay đối sắc mặt, một chưởng đánh nát bàn bên cạnh, tức giận nói: "Ta đã nói người đến từ bên ngoài không phải thứ tốt lành gì! Vì sao cha càng muốn lui tới với những người đó?"
Người đến "thông báo tin tức" cho Bạch Nhẫn ngượng ngừng cười một tiếng, nhịn lời muốn nói trong lòng xuống.
Bạch Nhẫn nhanh chóng đi ra ngoài, lúc đi đến cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm người này nói: "Ngư An, hôm nay ngươi đến nói cho ta những lời này, cha ta có biết không?"
Ngư An là tên của người này.
Nguyên hình của hắn ta chính là một con cá koi thật dài thật lớn.
Ngư An nghe vậy, sắc mặt thay đổi không dễ nhận ra, hắn ta làm bộ sợ hãi, nói: "Tất nhiên không rồi, nếu không, sao ta dám làm chứ?"
Bạch Nhẫn không hỏi hắn ta vì sao lại đến nói cho mình, chỉ nói: "Trước khi ta trở về, ngươi cứ ở đây đi."
Bạch Nhẫn nói xong, lập tức vẽ một vòng tròn lên người hắn ta, nhốt hắn ta ở bên trong.
Lần này đến lượt Ngư An choáng váng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Nhẫn đi xa.
Vốn dĩ nhà Bạch Nhẫn cách Ô Tinh Tinh rất gần, y đi mấy bước là đến nhà của Ô Tinh Tinh.
Lúc này Ô Tinh Tinh đang nói chuyện với Tùy Ly, nàng nói: "Ta hôm nay đi gặp một đại yêu cực kỳ lợi hại, lỗ mũi của hắn ta dài như vậy nè..."
Tùy Ly: "Là voi?"
Ô Tinh Tinh: "Tên là voi sao? Từ trước đến nay ta chưa từng thấy qua. Hắn ta còn dùng lỗ mũi đụng vào ta."
Ô Tinh Tinh nói đến chỗ này, rướn cổ lại gần Tùy Ly: "Hôm nay tại sao trên người của ngươi lại có mùi máu?"
Sắc mặt Tùy Ly không thay đổi, lạnh nhạt nói: "Có vết thương cũ."
Ô Tinh Tinh cảm thấy không đúng: "Ngươi không phải nói với ta ngươi đột phá sao? Lần trước ở Trường Thiên quốc, sau khi ngươi bị sét đánh xuống đột phá xong, rõ ràng vết thương trên người đều lành lại mà."
Tùy Ly nói: "Sau khi tu sĩ hứng chịu lôi kiếp đột phá, đều phải bế quan, để cho linh lực chảy qua tứ chi bách hài, như vậy mới có thể tu bổ được vết thương trên người."
Vậy vì sao ngươi không bế quan?
Lời đã đến đầu lưỡi của Ô Tinh Tinh, cuối cùng nàng cũng không nói.
Câu trả lời đã thật sự rõ ràng rồi.
Bởi vì hắn đến cứu nàng nha.
Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói thầm trong lòng.
Nơi này là địa bàn của Yêu tộc, tất nhiên Tùy Ly không thể yên tâm bế quan ở chỗ này. Chỉ có khi đi ra ngoài, chỉ khi đám người Tam trưởng lão đều ở đây, hắn nhất định có thể yên tâm bế quan đi?
Ô Tinh Tinh nhắm mắt lại: "Nhanh lên."
Tùy Ly: "Nhanh lên?"
Ô Tinh Tinh gật đầu: "Ừ, nhanh đi vào trong thức hải của ta đi."
Đôi mắt Tùy Ly trở nên âm trầm, không động đậy.
"Ô cô nương." Đột nhiên ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu trầm thấp.
Là tiếng của con hổ kia.
Tùy Ly nhớ lại cấm chú mình nhìn thấy bên trong sách của tà tông, hắn hơi rũ mi mắt, môi nhẹ nhàng đóng mở, im lặng đọc một đoạn chú văn.
Ô Tinh Tinh nghi ngờ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó một giây sau đã bị Tùy Ly nắm lấy bàn tay.
Có kinh nghiệm lúc trước, lúc này có thể nói quen cửa quen nẻo. Tùy Ly tiến vào trong thức hải của nàng.
Mà Bạch Nhẫn thì dừng bước ở ngoài cửa, một cổ lực lượng vô hình chặn y lại, làm cho y không thể đi vào được.
"Ô cô nương?" Bạch Nhẫn lại gọi mấy tiếng.
Ô Tinh Tinh không tự chủ mà mất tập trung, suy nghĩ Bạch Nhẫn tìm nàng làm gì. Tiếp đó nàng lập tức cảm giác được linh thức của mình bị kéo lại, vật kéo nàng lại giống như biến thành vô số xúc tua, vững vàng đè linh thức của nàng xuống.
Ô Tinh Tinh lập tức hoàn hồn lại.
Linh thức của nàng theo bản năng lui ra sau, không thể lui ra, trái lại càng bị đè chặt hơn.
Một cổ lực lượng khổng lồ mãnh liệt rất nhanh tràn vào trong thức hải của nàng.
Da đầu của tiểu yêu quái tê dại, hình như cảm thấy cả người mình giống như bị người ta mở ra xâm nhập vào.
Còn mãnh liệt hơn lúc trước rất nhiều.
Nàng nhẹ nhàng thở ra một hơi, không tự chủ nắm chặt vạt áo của Tùy Ly.
Từ sau khi Ô Tinh Tinh nói nghi ngờ trong thức hải của mình có cấm chế do tộc trưởng Hồ tộc lưu lại, linh thức của Tùy Ly tiến công thần tốc, lập tức đi tìm cấm chế kia.
Ngoài cửa.
"Tinh Tinh?" Bạch Nhẫn đổi cách gọi.
Nhưng vẫn không có chút động tĩnh nào.
Sắc mặt Bạch Nhẫn lập tức thay đổi: "Chẳng lẽ cha đã phái người đến trước mình một bước?"
Y đổi trở về thành nguyên hình, tứ chi chạm đất, ngẩng đầu phát ra một tiếng gầm. Tiếng hổ gầm ngưng thành công kích thực chất, đánh về phía căn nhà trúc trước mặt.
Nhà trúc yếu ớt không chịu nổi, nhưng lúc này công kích đánh tới lại giống như chỉ là một giọt nước rơi xuống biển, trong nháy mắt biến mất không thấy.
Sắc mặt Bạch Nhẫn càng âm trầm hơn, chỉ có thể quay đầu đi tìm Yêu vương.
Y không thấy được mặt của tiểu yêu quái, cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nếu một kích toàn lực phá vỡ nhà trúc này, lại sợ rằng sẽ đánh chết tiểu yêu quái.
Trong lòng Bạch Nhẫn chất chưa một đống tức giận, sãi bước đi vào trong đại điện.
Cùng lúc đó.
Cấm chế vỡ nát.
Du Minh ở bên ngoài bí cảnh theo dõi Yêu tộc, lúc này sắc mặt thay đổi.