Đầu tiên Ô Tinh Tinh ồ một tiếng, rồi sau đó nàng mới chậm rãi phản ứng lại, hỏi: "Xích Dập đến rồi sao?"
Tùy Ly biết nàng đang nói về tộc trưởng Hồ tộc.
Hắn nâng gáy của nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt dưới gáy của nàng, nhàn nhạt nói: "Nghe âm thanh bên ngoài không? Đó chính là hắn đến rồi."
Lỗ tai của Ô Tinh Tinh run lên, nhẹ nhàng lên tiếng đáp lại: "Ừ... Được, chúng ta đi thôi."
Nghe được nàng mềm mại nói như vậy, Tùy Ly cong môi, hơi mỉm cười.
Tùy Ly cứ như vậy ôm Ô Tinh Tinh đi ra ngoài.
Bên ngoài đã đại loạn, phàm là yêu quái có tu vi cao một chút đều chạy đến đại điện, rất tiện cho Tùy Ly hành động.
Tùy Ly mang theo Ô Tinh Tinh một đường đi đến giao lộ lúc trước hắn đi, cực kỳ thuận lợi.
Ô Tinh Tinh từ từ khôi phục lại chút tỉnh táo, nàng tuột xuống từ trong lòng Tùy Ly, đứng thẳng người lên.
Nàng không nhịn được quay đầu nhìn núi trập trùng ở sau lưng, giống như có chút không nỡ.
"Tại sao lại loạn như vậy?" Ô Tinh Tinh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hắn không phải yên lặng đi vào, là đánh vào sao? Hắn có thể... bị đánh chết không?"
Lúc trước Tùy Ly có giao thủ với tộc trưởng của Hồ tộc, cũng không nhìn rõ được sâu cạn của người này. Nhưng hắn cảm thấy không thể tùy tiện chết được.
Nhưng Tùy Ly không thể nói như vậy.
Hắn liếc nhìn bộ dạng uể oải của Ô Tinh Tinh, thấp giọng nói: "Vậy ta giúp hắn một chút."
Ô Tinh Tinh ngẩng đầu lên: "Hả?"
Tùy Ly giơ tay đánh một chưởng vào bia đá khắc bốn chữ "Biên giới Yêu tộc”.
Ở rất nhiều nơi, thật ra cái này cũng có tác dụng như cột mốc biên giới. Phía trên có linh lực ngưng tụ, thậm chí trận pháp ngưng tụ.
Bia đá vang lên tiếng rắc rắc, sau đó vỡ vụn ra.
Yêu vương trong đại điện giống như có cảm giác, sắc mặt của ông ta thay đổi lớn, lúc này ba bước biến thành hai bước nhảy xuống từ trên đài: "Còn có những tu sĩ khác xâm phậm! Cột mốc biên giới đã bị hủy, nhanh, nhanh chạy đến chỗ bia đá!"
"Nhưng an uy của ngài..."
"Cứ để cho ta một mình so chiêu với người này! Cột mốc biên giới quan trọng hơn! Đi nhanh! Dẫn theo Bạch Nhẫn! Còn có đám Lang Kình, đều mang đi đi..." Tiếng của Yêu vương giống như sấm đánh, vô cùng uy nghiêm.
Bạch Nhẫn biết được tính quan trọng của chuyện này, cũng không dám trì hoãn, chỉ có thể tạm thời bỏ qua chuyện của Ô Tinh Tinh.
Y cắn chặt răng, chạy như bay đến chỗ cột mốc biên giới.
Mà bên này Ô Tinh Tinh không hiểu hỏi: "Đó là cái gì."
Tùy Ly quay đầu lại, nhặt vật kia lên: "Chôn bên trong cột mốc biên giới, có lẽ là một thứ có tác dụng."
Hắn thuận tay đưa cho Ô Tinh Tinh: "Cầm chơi đi."
Rồi sau đó hắn ôm eo Ô Tinh Tinh, lúc này lập tức thoát khỏi biên cảnh Yêu tộc. Ô Tinh Tinh chỉ cảm thấy trước mắt biến ảo một chút, lúc nhìn lại, hoàn cảnh đã biến thành phía sau rừng cây phía trước là nghĩa địa.
Bọn họ đi ra rồi.
Mà bên này, Yêu vương chia ra đấu với Du Minh.
Không nhắc đến còn có mấy tộc trưởng của lang tộc, sư tộc cũng rối rít gia nhập cuộc chiến. Nhất thời một mình Du Minh cảm thấy đánh quá cố sức, sắc mặt của hắn ta lạnh hơn, nghiêm nghị quát lên: "Xem thật kỹ ta là ai!"
Du Minh nói xong, đột nhiên sau lưng xuất hiện chín cái đuôi dài, mỗi cái đuôi đều có màu lửa đỏ, bên trên còn có điểm một chút màu trắng.
Sắc mặt của Yêu vương thay đổi: "Ngươi... Ngươi không phải là tu sĩ loài người? Ngươi là... Ngươi là... Ngươi là người thừ kế của Dung Di!"
Ông ta đề phòng nhiều năm như vậy, rốt cuộc vẫn là chờ đến...
Du Minh không muốn nói nhiều với ông ta, chỉ trầm giọng nói: "Ô Tinh Tinh ở chỗ nào? Giao nàng cho ta, ta sẽ rời đi ngay lập tức."
Du Minh tự biết sợ rằng hôm nay khó mà đánh thắng, cũng không cho phép bị đổ thừa chuyện phá cấm chế của bọn họ. Ngày khác giết vào sẽ tốt hơn.
"Cái gì?" Nhất thời Yêu vương vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta là... Tới tìm Ô cô nương kia?
Sắc mặt của Yêu vương trở nên vô cùng âm trầm, ra tay càng hung ác hơn.
Du Minh cũng ngẩn ra, không nghĩ đến Yêu vương ra tay không chút lưu tình như vậy, lập tức cũng bị chọc giận, liều mạng đánh với ông ta.
Nhưng ngay lúc này ngọn núi lớn nguy nga đều trở nên run rẩy...
Tất cả các yêu quái đều cảm nhận được, không bị khống chế mà té xuống.
Yêu vương cũng té ngã nhào xuống, lúc bò dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Tại sao có thể như vậy?"
Yêu tộc ẩn giấu nhiều năm, không bị tu sĩ phát hiện, cũng không bởi vì cổng vào bên trong Yêu tộc mà bọn họ xây dựng có bao nhiêu tuyệt dịu.
Mà là bởi vì Yêu tộc ở một nơi mà tất cả mọi người tuyệt đối không nghĩ đi. Dù có người phát hiện, Yêu tộc cũng có thể lên đường di chuyển toàn tộc...
Chuyện này chỉ có Yêu vương mới biết.
Đó chính là... Mười triệu năm qua bọn họ cũng không phải sống bên trong bí cảnh. Mà là ở một nơi không tồn tại trong cõi đời này.
Vốn dĩ nơi đây có tên là “Toái Ngọc cảnh", nó là một ảo cảnh.
Hoặc có thể nói, nó là một giấc mộng của thần thú thời Thượng cổ.
Yêu tộc trộm mộng của thần thú, gửi vào trong một vật.
Chỉ cần cầm vật này lên, là có thể mang đi toàn bộ ảo cảnh, cho nên Yêu tộc muốn di chuyển toàn tộc quá dễ dàng.
Nhưng mà bây giờ...
Có ai đó đã cầm vật kia di chuyển toàn bộ Yêu tộc?!
Yêu vương nghĩ đến đây, thiếu chút nức tức giận đến ngất xỉu.
---
"Đi ra rồi!" Sau khi Dương Thập hét lớn một tiếng, từ trên cây nhảy xuống, đồng thời truyền âm cho những người khác trong tông môn.
Vì vậy bên này Ô Tinh Tinh mới vừa đứng vững, lúc ngẩng đầu lên, chỉ thấy vô số nam nhân mặc quần áo màu xanh của mây, nhảy xuống từ trong một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy.
Ngay sau đó toà cung điện biến mất, giống như chỉ là nàng nhất thời hoa mắt mà thôi.