Ông ta sẽ không nói, mới vừa rồi ông ta cũng bị giật mình bởi động tác của Tùy Ly.
Đệ tử té xuống mất mặt bò dậy, lại bay trở về trên thuyền nhỏ, cố gắng tập trung lại niệm khẩu quyết.
Ngay sau đó vô số thuyền nhỏ bay ra ngoài, chui vào trong tầng mây, nếu có người phàm ngẩng đầu, còn muốn gọi cái này là thần tích nữa.
Vô Cực môn này là được viết trên một quyển tập tông môn ở Huyền Cực châu rất ít người biết đến.
Người bình thường ai sẽ đọc loại sách này.
Cũng chỉ có Tùy Ly vì tìm tung tích của Ô Tinh Tinh, mới xem loại sách như thế này.
Vô Cực môn bao lớn?
Người của Phục Hi tông tới trước cửa, nhìn thấy đại trận tông môn không trọn vẹn. Sau đại trận, là cửa chính không quá lớn.
Đại trưởng lão do dự nói: "Sợ rằng phải làm phiền bọn họ rồi..."
Mấy tông môn nhỏ thấy Phục Hi tông, từ trước đến giờ đều ân cần sợ hãi, trên dưới đều bị kinh động.
"Lúc đi thêm cho bọn họ nhiều linh thạch thượng phẩm đi." Tam trưởng lão nói.
Còn về những thứ khác thì khẳng định không thể cho. Pháp khí linh bảo mà Phục Hi tông cho, nếu ở trong tay tông môn nhỏ cũng không phải chuyện gì tốt, sợ rằng sẽ dẫn họa đến cho người ta.
Bên này bọn họ mới vừa nói chuyện xong, nhưng vẫn chỉ thấy cánh cửa kia đóng chặt, cũng không có người nào đi ra chào hỏi bọn họ.
"Không nên như vậy, chúng ta cũng không che giấu chút nào, sao bọn họ lại không cảm nhận được chứ?" Tam trưởng lão nghi ngờ lên tiếng, ngay sau đó bảo người đi gõ cửa.
Cái gõ cửa này, gõ ước chừng nửa chun trà.
Ngay khi trong đầu bọn họ nghĩ người bên trong xảy ra chuyện gì, một tiếng két vang lên, cửa từ từ mở ra. Người bên trong nhô đầu ra: "Nơi này không phải đạo quán, thắp hương mời đi đến núi Ngưu Đầu."
Nói xong thì muốn đóng cửa lại.
"Chờ một chút. Môn chủ của các ngươi có ở không? Chúng ta đi ngang qua quý tông, muốn tá túc mấy ngày."
"Ta chính là môn chủ." Người kia nói.
Đệ tử Phục Hi tông ngẩn ra, còn tưởng rằng người này đang nói đùa.
Mà người nọ nhìn kỹ càng, cũng nhìn thấy sau lưng đệ tử Phục Hi tông có nhiều người như vậy.
Người nọ muốn không mở cửa cũng không được, nhiều người như vậy mình không đánh lại.
Vì vậy người này mới mở cửa lớn ra.
Ô Tinh Tinh thò đầu nhìn vào bên trong một chút.
Đình viện vắng lặng, lá khô đầy đất.
Còn đổ nát hơn nhà ở trên núi hoang của nàng...
"Vào đi." Người kia nói: "Này, các ngươi là ngươi nơi nào?"
Người này hoàn toàn không nhận ra người của Phục Hi tông.
Đệ tử Phục Hi tông yên lặng một lát, nói: "Người ở núi Phục Hi."
"À..." Người kia xoay người đi về phía trước: "Trong sân có củi, tự đi lấy. Trong sân cũng có giếng, tự đi múc. Gạo không còn lại bao nhiêu, tốt nhất các ngươi có mang theo, không mang theo cũng chỉ có thể ăn vỏ cây với ta thôi..."
Lúc này mọi người mới hiểu, người này ngay cả tu sĩ cũng không phải.
Khó trách tóc của ông ta đã hoa râm, trên mặt tràn đầy nếp nhăn. Bọn họ còn tưởng người này tu tâm không có chăm sóc bề ngoài, thích giữ lại trạng thái già yếu đó.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn bước vào.
Chuyện Tùy Ly bế quan càng quan trọng hơn.
Sau khi đi vào, thấy được đại sảnh được xây dựng cũng rất khí phái, chỉ là cây cột đã tróc sơn, cũng không nhìn ra được bộ dạng vốn có.
Sau khi người kia dẫn bọn họ đi vào, thì đi thẳng đến phòng khách chính, ngồi xuống đó bất động.
"Đại sư huynh, ta đã dọn dẹp phòng phía Đông xong rồi, mời Đại sư huynh đi bế quan trước." Rất nhanh Dương Cửu đã chạy về nói.
Tùy Ly nghiêng đầu nhìn về phía Ô Tinh Tinh.
Ô Tinh Tinh: ?
Sao vậy?
"Ngươi đi đi." Ô Tinh Tinh thúc giục.
Tam trưởng lão thở dài một tiếng, nói: "Sư điệp, lúc này nhất định sẽ giúp ngươi bảo vệ, nếu Ô cô nương biến mất, ta đưa đầu cho ngươi."
Tùy Ly quay đầu lại nhìn Ô Tinh Tinh thêm một chút, tiểu yêu quái kia đã tiến vào bên trong phòng khách chính, nói chuyện với môn chủ Vô Cực môn rồi.
Tùy Ly: "..."
Là hắn nghĩ sai rồi.
Với tính cách của nàng sao có thể cảm thấy cô đơn không thú vị khi không có hắn được chứ? Dù sao lúc trước nàng bị bắt đến Yêu tộc, cũng có thể chơi vui vẻ với người của Yêu tộc.
Tùy Ly không nói nhiều nữa, đi vào căn phòng phía Đông.
"Nơi này chỉ có một mình ông thôi sao?" Ô Tinh Tinh tò mò hỏi.
Môn chủ kia đáp: "Đúng vậy." Vừa trả lời vừa nắm một cây gỗ, thọc vào đống lửa bên cạnh.
Chỗ ngồi của ông ta, có trải chiếu và chăn, hiển nhiên sinh hoạt ngày thường cũng ở chỗ này.
Ô Tinh Tinh thầm nghĩ người ta còn thảm hơn mình.
Mình còn có A Tiếu nữa.
"Nơi này không phải Vô Cực môn sao?" Ô Tinh Tinh lại hỏi.
"Ừ."
“Vậy người khác thì sao?"
"Đều chết hết rồi."
Ông ta nói đến chỗ này, trong bụng phát ra tiếng cô lỗ.
Ô Tinh Tinh nói: "Ông đói rồi."
"Đúng vậy, lúc nãy không phải đã nói rồi sao? Không còn nhiều gạo nữa."
Ô Tinh Tinh lục lọi túi trữ vật của mình, lấy ra gà rừng mà mấy đại yêu quái bắt cho nàng trong Yêu tộc. Nàng còn tích trữ rất nhiều con đó.
Bởi vì suy nghĩ phải đi rồi, cho nên tích trữ nhiều lương thực một chút mới yên tâm.
Khi đó Ô Tinh Tinh còn không biết nhiều người Phục Hi tông chờ ở bên ngoài.
"Ông ăn không?" Ô Tinh Tinh đưa cho người này.
"Cho ta?" Người này sững sốt một chút. Ông ta nuốt nước miếng, tiếng cô lỗ trong bụng càng vang hơn. Ông ta nói: "Ngươi cho ta, vậy người khác ăn cái gì? Bọn họ sẽ không tức giận với ngươi chứ?"
"Ta còn có rất nhiều..." Ô Tinh Tinh vừa dứt lời, Đại trưởng lão và Tam trưởng lão đều đi vào.
Tam trưởng lão nói: "Chúng ta đã sớm ích cốc, không cần ăn đồ ăn nhân gian để no bụng."
Người này bừng tỉnh hiểu ra: "Các ngươi... Đều là tu sĩ?"
Đại trưởng lão gật đầu: "Tông môn của các ngươi không phải là môn phái của tu sĩ sao?"